“Tám trăm.”
Lâm Huyền Du nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một người đàn ông chững chạc, ăn mặc lịch thiệp, hai chân bắt chéo, vô cũng bắt mắt.
Nhưng mà mặt mũi của hắn ta, cô không thấy rõ.
Lâm Huyền Du liền ra giá: “Tám trăm linh một.”
Người dẫn chương trình á khẩu.
Lần đầu tiên anh ta gặp một người ra giá như vậy.
Nhưng mà cũng không thể quên nhiệm vụ của mình.
Anh ta gõ một cái, giọng nói phóng đại qua mic rô: “Tam trăm linh một lần một!”
Người đàn ông kia nhướng mày: “Chín trăm.”
Lâm Huyền Du không chịu thua: “Chín trăm lẻ một.”
Mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn cô, người đàn ông kia cũng nhìn qua.
Lần này cô đã có thể nhìn rõ mặt người kia.
Lâm Huyền Du mở to mắt nhìn.
Người đàn ông này có khuôn mặt rất giống cô, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt được phác họa rõ ràng.
Hai đầu chân mày người kia nhíu lại, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Qua thật lâu sau người đó liền thu hồi ánh mắt.
“Cạch!”
“Chín trăm lẻ một lần thứ ba!”
Tiếng nói của người dẫn chương trình vang lên, anh ta hào hứng lên tiếng: “Xin chúc mừng quý cô! Mời cô ra quầy để thanh toán!”
Lâm Huyền Du mỉm cười, vui vẻ ra ngoài.
Cô lấy điện thoại, soạn một tin nhắn gửi cho Dương Hàn Phong và nhóm trường đại học.
Chỉ một nội dung duy nhất.
Lâm Huyền Du: Tôi lấy được rồi.
Cô đem điện thoại bỏ vào túi xách.
Bộ đồ cô mặc là do Dương Hàn Phong cho người mang tới.
Số đo vừa chuẩn người cô.
"Tiểu thư, xin chờ một chút."
Lâm Huyền Du quay đầu.
Là người đàn ông vừa nãy, anh ta đi lại gần càng khiến cô nghi ngờ.
Khuôn mặt anh ta thật sự rất giống Lâm Huyền Du.
Không lẽ mẹ có con riêng?
Cô đẩy nghi ngờ trong lòng xuống.
Mẹ cô mất lâu như vậy rồi, bây giờ có muốn biết quả thật rất khó.
Lâm Huyền Du mỉm cười, giọng đầy ngọt ngào: "Xin chào tiên sinh.
Tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?"
Anh ta nắm lấy bả vai cô, cả người run rẩy, giọng nói gấp gáp: "Linh Linh! Là em thật sao?"
Linh Linh?
Linh Linh nào?
Lâm Huyền Du đưa tay đẩy anh ta ra: "Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi!"
Anh ta vội nhìn cô lần nữa, sau đó mím môi, mặt đầy khốn khổ: "Xin lỗi! Nhìn cô giống với em gái tôi nên tôi nhận nhầm!"
Hóa ra là anh ta lạc mất em gái!
Cảm xúc bây giờ của anh ta, cô có thể hiểu phần nào.
Lâm Huyền Du cười, nói một câu an ủi: "Không sao đâu tiên sinh, tôi tin chắc chắn anh sẽ tìm lại được em gái mình."
Người ta thì anh em thương yêu nhau như vậy.
Tại sao cô và Lâm Tư Tuyết cũng là chị em nhưng lại ra nông nổi này.
Trong lòng Lâm Huyền Du dâng lên cảm giác chua sót.
Người đàn ông kia nghe xong liền thu lại ánh mắt.
Anh ta mỉm cười nhìn cô: "Cảm ơn tiểu thư.
Còn chưa giới thiệu, tên tôi là Bạch Anh Tuấn."
Bạch Anh Tuấn?
Họ Bạch sao?
Lâm Huyền Du gật đầu: "Bạch tiên sinh, xin chào.
Tôi là Lâm Huyền Du."
Bạch Anh Tuấn cười hòa nhã: "Không biết Lâm tiểu thư muốn mua khu đất Long Kỳ là vì lý do gì? Thú thật tôi rất muốn mua nó.
Không biết Lâm tiểu thư có thể bán lại cho tôi không, tôi có thể trả gấp ba lần."
Lâm Huyền Du nhíu mày.
Cô còn đang nghĩ vì sao vừa nãy anh ta lại nhường cho cô khu đất đó.
Lâm Huyền Du còn nghĩ anh ta tốt bụng là cảm thấy cô xinh đẹp, ngọt ngào, quyến rũ nên nhường lại.
Ai mà ngờ được...
Nhưng mà Lâm Huyền Du cũng có thể biết ra một điều.
Bạch Anh Tuấn chắc chắn là người của Bạch gia, hôm nay đến đây để mua khu đất Long Kỳ.
Lâm Huyền Du lạnh giọng: "Xin lỗi Bạch tiên sinh, nếu như ngài không biết thì tôi là người của Dương thị."
Mặt Bạch Anh Tuấn từ trắng chuyển sang đen rồi qua đỏ.
Sao lại là người bên đối thủ?
Vừa nãy Bạch Anh Tuấn nhìn thấy cô, trong lòng liền nảy sinh ra một tình cảm mới.
Anh ta cũng chẳng biết là gì nhưng anh ta nhìn cô vô cùng thuận mắt, lại muốn lại gần làm quen với Lâm Huyền Du.
Nhưng mà sao Lâm Huyền Du lại là người của Dương thị?
Bạch Anh Tuấn nói: "Không bằng Lâm tiểu thư về tập đoàn Luyến Tâm của chúng tôi? Đại ngộ chắc chắn cao hơn Dương thị!"
Lâm Huyền Du không nghĩ cũng nhanh chóng đáp lại: "Thật tiếc quá! Dương tổng có giá trị nhan sắc cực kì cao! Tổng giám đốc của các ngươi có sánh bằng không?"
Lỡ rồi đi quản bá thương hiệu một chút!
"Phu nhân! Tiên sinh bảo muốn gặp người!"
Xuân Tiến Công từ xa đi đến, một thân tây trang chỉnh tề.
Thân hình vạm vỡ cứ như vận động viên thể hình.
Lâm Huyền Du quay đầu nhìn Xuân Tiến Công rồi lại nhìn Bạch Anh Tuấn: "Bạch tiên sinh, ngại quá.
Ông xã nhà tôi muốn gặp tôi.
Vậy tôi đi trước, hẹn không gặp lại."
Còn chưa đợi Bạch Anh Tuấn trả lời cô đã quay người rời đi.
Cái quay người dứt khoát, một chút lưu luyến cũng không có.
Quá vô tình!
Bạch Anh Tuấn đưa mắt nhìn theo bóng dáng Lâm Huyền Du đi xa.
Trong mắt không biết có bao nhiêu biến hóa.