“Nghe nói, dạo này nhị tiểu thư kinh tế khó khăn nhưng mà hôm nay lại có ở đây.

Là được kim chủ nào bao nuôi vậy?”
Lâm Huyền Du vẫn đứng đó bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt diễn trò.
Đây là Hoa Mỹ Lệ, con chó cưng của Lâm Tư Tuyết.

Nếu nói cô chết là vì Lâm Tư Tuyết bày mưu giật dây thì cô ta là người trực tiếp ra tay.
Hoa Mỹ Lệ cậy được có Lâm Tư Tuyết đứng sau mà hống hách, từ trước đến giờ cô ta luôn hạ nhục Lâm Huyền Du.
Sao cô lại quên được chứ?
Hoa Mỹ Lệ thấy cô không lên tiếng, còn nghĩ là do cô sợ hãi không phản kháng được.

Cô ta được nước lấn tới, đưa tay che miệng cười ha ha: “Có khi nào bị tôi nói trúng rồi? Cô thật sự đã đổi thân mình lấy tiền tài à? Tôi nhớ, Tư Tuyết bảo tiền tiêu hàng tháng Lâm gia gửi cho cô không ít đâu nha? Vài chục triệu lận mà?”
Lâm Huyền Du mỉm cười nhìn cô ta, một chút khó chịu cũng hoàn toàn không có.

Cô chỉ đứng đó mặc cho Hoa Mỹ Lệ có nói thế nào cũng không đáp lại.

Hoa Mỹ Lệ tức giận, Lâm Huyền Du trước giờ cô ta nói một tiếng là dạ hai tiếng là vâng.

Vậy mà bây giờ lại không nói gì, còn im lặng như người câm.

Nhìn vào khác gì Hoa Mỹ Lệ đang vô cứ mắng người chứ.
Hoa Mỹ Lệ tức dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Huyền Du: “Cô là có ý gì hả? Tôi nói cô dám không trả lời?”
Lâm Huyền Du bây giờ mới ngẩng đầu liếc nhìn Hoa Mỹ Lệ, cô chậm rãi lên tiếng: “Sao tôi phải nói chuyện với chó nhở?”
Cái gì?
Cô mắng Hoa Mỹ Lệ là chó?
Trước gì chưa từng như vậy.

Lâm Huyền Du hôm nay là bị sao vậy?
Hoa Mỹ Lệ tức đến phát điên, ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay đến rứa máu.

Từ trước đến giờ, chưa ai dám chửi mắng cô ta như vậy.
Lâm Huyền Du! Cô được lắm!
Hoa Mỹ Lệ trợn mắt nhìn cô: “Cô vậy mà dám mắng tôi?”
Lâm Huyền Du nhíu mày, từng chữ chậm rãi nhả ra: “Cô nói tôi mắng cô? Tôi mắng cô lúc nào nhỉ? Nói có sách mách có chứng!”
Hoa Mỹ Lệ nghiến răng không cam tâm: “Cô mắng tôi là chó!”
Lâm Huyền Du vỗ vỗ nhẹ vào tai mình, hỏi lại Hoa Mỹ Lệ lần nữa: “Đoạn cuối tôi nghe chưa rõ.”
Hoa Mỹ Lệ tức sôi máu, lặp lại lần nữa: “Tôi là chó!”
“Ồ!”
Lâm Huyền Du chỉ tay vào người đàn ông đứng bên cạnh cô ta: “Anh nghe không?”
Người đàn ông thật thà gật đầu: “Tôi có nghe.”
Lâm Huyền Du lại quay ra phía khác, hỏi những người đang vây quanh xem kịch vui: “Mọi người nghe đúng chứ? Cô ta bảo cô ta là chó! Tôi không có mắng cô ta! Là cô ta tự nhận rồi vu oan cho tôi.”

Lâm Huyền Du nói xong cũng không quên nặn ra vài giọng nước mắt để cho mọi người thấy, cô rất tội nghiệp, là Hoa Mỹ Lệ ức hiếp cô.
Hoa Mỹ Lệ không cần gì để nói, nghiến răng dậm chân kéo người đàn ông kia rời đi.
Hoa Mỹ Lệ à!

Cô ta đụng tới Lâm Huyền Du thì chắc chắn cô ta sẽ không sống yên đâu!
Ngày tháng sau này còn dài, cứ từ từ, nợ bọn họ cô chắc chắn sẽ trả cho từng người!
Lâm Huyền Du đi vòng vòng trong cửa hàng đồ cổ.

Ở đây đều là những món đồ bình thường, cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Cô đi về phía cuối kệ đồ, trên kệ có đặt một miếng ngọc bội nhỏ.
Miếng ngọc cũ kỹ, đã phủ đầy bụi, xem ra là rất lâu chưa được lau chùi, bên cạnh đều là những miếng ngọc sáng lấp lánh.

Xem ra là miếng ngọc bội nhỏ này bị bỏ rơi.
Số phận của nó khá giống cô nên Lâm Huyền Du mỉm cười cầm ngọc bội đến quầy thu ngân.
Ông nhân viên bất ngờ nhìn cô: “Cô gái à, miếng ngọc này chẳng có giá trị gì cao cả.

Không bằng cô chọn thứ khác đi.”
Lâm Huyền Du mỉm cười nhìn ông ấy rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi thấy viên ngọc này rất đẹp, cứ lấy nó đi.”
Ông nhân viên cũng không nói gì thêm mà gói nó lại cho cô: “Miếng ngọc này là do một cô gái đem đến đây cầm, còn bảo sẽ quay lại.

Nhưng mà tôi đợi hai mươi mấy năm rồi cũng chưa từng gặp lại cô ấy.”
Cô mỉm cười như có như không: “Vậy ạ!”
Sau khi bọc lại gọn gàng, ông nhân viên đưa cho cô: “Của cháu.”

Cô cầm lấy rồi chào ông.

Lâm Huyền Du trở về ký túc xá cũng khá muộn.
Hàn Khuyết Băng vừa ăn trái cây vừa xem ipad, Lâm Huyền Du bước vào cô ấy cũng chẳng thèm liếc một cái.
Lâm Huyền Du cảm thấy lạ, bình thường không phải ai kia nói nhiều lắm sao?
Cô đến lay lay vai Hàn Khuyết Băng: “Ai chọc tiểu thư nhà mình thế?”
“Hứ!”
Hàn Khuyết Băng hừ một tiếng rồi tiếp tục ăn, ánh mắt chuyên tâm nhìn chằm chằm ipad.

Lâm Huyền Du vừa lấy đồ chuẩn bị đi tắm vừa nói: “Hôm nay tớ đi gặp Minh Hạo Kỳ!”
Hàn Khuyết Băng nắm dĩa trái cây qua một bên, hấp tấp hỏi lại cô: “Cậu nói cái gì? Cậu đi gặp cái tên Minh Hạo Kỳ?”
Lâm Huyền Du điềm tĩnh nói: “Đúng vậy! Nhưng mà tớ có thù với anh ta, nói giận được.

Cậu có quen anh ta đâu? Sao lại hấp tấp như vậy?”
Đôi tay Hàn Khuyết Băng chống gò má mũm mĩm, trên mặt nhỏ đáng yêu đầy tươi cười: “Còn không vậy do anh ta là bạn trai của bạn thân tớ sao? Anh ta mà làm gì có lỗi với cậu, tớ chắc chắn sẽ thiến anh ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play