Căn phòng vừa bớt đi một người thông thoáng, thỏa mái.
Lâm Huyền Du ngồi trên ghế xoay, đối diện là La Mỹ Tuệ chưa hoàn hồn.
Không ngờ Lâm Huyền Du mới tới lại có thể xử lý tốt Khương Ly bướng bỉnh kia nhanh như vậy.
Đúng là thần a!
La Mỹ Tuệ thầm cảm thán trong lòng.
Cô ta bước đến trước mặt Lâm Huyền Du, nụ cười ngượng nghịu nhìn rất khó coi: “Huyền Du à, chuyện buổi sáng tôi thật sự xin lỗi cô nha.
Tôi là chỉ muốn ra oai một chút, cũng không có ác ý gì cả, cô đừng để tâm nha.”
La Mỹ Tuệ lúc sáng vừa sai bảo người ta như hạ nhân, bây giờ đến cẩ nhìn thẳng mặt cũng không dám.
Lời vừa nói ra là cô ta đã lấy hết can đảm, mặt dày dạn mới dám nói.
Cô ta sợ người như Lâm Huyền Du có thù tất trả.
Vừa rồi chuyện cô ta cũng đã chứng kiến, lỡ làm kinh thiên động địa đến người ta, sợ là tương lai sẽ sống không yên.
Lâm Huyền Du cũng không phải người thù dai, La Mỹ Tuệ đã xin lỗi thì cô cũng sẽ cho qua chuyện này.
Dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, đối mặt hằng ngày, thù dai không tốt.
Lâm Huyền Du gật đầu.
Sau khi sửa xong tài liệu cũng đến gần muộn giờ, Lâm Huyền Du chào hỏi La Mỹ Tuệ hai tiếng liền cầm túi xách rời đi.
Công việc chiều nay của cô cũng tương đối nhẹ, chắc vì chuyện Khương tiểu thư kia mà La Mỹ Tuệ cũng không làm khó cô nữa.
Một ngày trôi qua cũng coi như là êm đềm.
Lâm Huyền Du về ký túc xá tắm rửa xong liền nhận được tin nhắn của Hàn Khuyết Băng nói cô ấy về nhà ăn tối cùng gia đình có thể qua đêm ở nhà nên chỉ còn cô ở ký túc xá.
Ngày mai cô phải lên lớp còn có tiết của giáo sư nên cô lấy sách ra ôn bài một chút.
Từ nhỏ Lâm Huyền Du đã có tư chất thông minh nhưng vì Lâm Tư Tuyết luôn muốn xuất sắc nên cô chỉ có thể hết lần này đến lần khác giúp cô ta.
Bản thân thì luôn cố gắng để không làm cô ta tức giận.
Ha!
Giờ nghĩ lại cũng thấy bực mình.
“Con tim anh nghe lâng lâng, lên tinh thần đón nhận hôn nhân…”
Chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là Trần Tiếu Tiếu.
Cô hoài nghi cầm điện thoại nghe.
“Trần tiểu thư, cô gọi tôi làm gì?”
Bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn lại đáng thương của cô gái: “Lâm Huyền Du, chuyện trên mạng kia của Lâm Tư Tuyết là do cậu làm?”
Thì ra là muốn xác minh.
Cô cao giọng trả lời: “Đúng vậy, là tôi.”
Giọng Trần Tiếu Tiếu như muốn vỡ òa: “Lâm Huyền Du, là Vương Hi Vũ, anh ta đến tìm tôi chất vấn bảo tôi bôi nhọ Lâm Tư Tuyết.
Còn đăng lên diễn đàn trường, bắt tôi phải công khai xin lỗi con khốn Lâm Tư Tuyết.”
Lâm Huyền Du nhanh chóng đăng nhập vào diễn đàn trường trên máy tính.
Bây giờ hot nhất chính là tiểu thư Trần gia ỷ có Trần gia chống lưng mà ăn hiếp bạn học không thương tiếc, còn bôi nhọ danh dự của bạn học.
Không nghĩ cũng có thể tượng tưởng ra bộ dạng đau khổ nhếch nhác của Trần Tiếu Tiếu bên kia.
Xem ra, cô ta cũng quá thảm rồi.
Lâm Huyền Du nhếch môi cười: “Trần tiểu thư, ngày mai chúng ta gặp nhau một chút?”
Không nghĩ ngợi nhiều, Trần Tiếu Tiếu liền đồng ý: “Được.” Trần Tiếu Tiếu có ngốc cũng biết Lâm Huyền Du có thể đảo ngược tình thế hiện tại của cô ta.
Lâm Huyền Du hài lòng gật đầu: “Yên tâm, chuyện này tôi giải quyết giúp cô.”
Sau khi nói chuyện với Trần Tiếu Tiếu xong, cô liền đi rửa mặt, đắp mặt nạ đất sét xong thì lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, hết tiết học Lâm Huyền Du liền đi gặp Trần Tiếu Tiếu.
Hai người hẹn gặp ở quán cà phê gần trường.
Cô vừa bước vào liếc sơ qua đã thấy Trần Tiếu Tiếu ngồi ở một góc.
“Trần tiểu thư?”
Trần Tiếu Tiểu ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt ửng đỏ, khuôn mặt tiều tụy.
Xem ra là khóc rất nhiều.
Cũng phải thôi, bị người yêu phản bội lại còn bị vu oan, ai mà chẳng tức.
Nhân viên nữ bước đến, cúi đầu chào hỏi: “Quý khách dùng gì ạ?”
“Một Latte, một Pudding Chocolate.”
Cô nhân viên ghi chép xong liền nói: “Quý khách chờ một chút.” Liền rời đi.
Một lát sau, thức ăn mang lên.
Lâm Huyền Du nhấp một ngụm cà phê, trực tiếp hỏi Trần Tiếu Tiếu: “Cái tên Vương Hi Vũ đó nói gì với cô?”
Trần Tiếu Tiếu liền kể lại cho cô nghe.
Sau khi cô đăng tấm ảnh đó lên mạng, Vương Hi Vũ liền đến tìm cô ta.
Sau đó lôi Trần Tiếu Tiếu ra trách móc, một lời giải thích cũng không thèm nghe liền gắn cho cô cái danh hại Lâm Tư Tuyết.
Trần Tiếu Tiếu vừa uất ức vừa khó chịu, hai mắt cô ta đỏ hoe, nhìn đến đáng thương.
Đúng là tên đàn ông cặn bã.
Nếu như Lâm Huyền Du nhớ không lầm.
Kiếp trước, Trần Tiếu Tiếu sau khi chia tay với Vương Hi Vũ thì suy sút tinh thần một thời gian dài.
Sau đó liền ra sức học tập, sau này đi du học nước ngoài.
Nhưng mà, hình như sau này, cô ấy cũng không yêu ai nữa.
Người bây giờ trước mặt đến sức sống cũng không có thì làm sao?