Bên ngoài đường phố tấp nập, bên trong quán ăn lại yên tĩnh đến lạ thường.
Hàn Khuyết Băng không thể chịu nổi cái sự lạnh lẽo đến đáng sợ như vậy, quyết định lên tiếng giải tỏa trước: “Huyền Du, cậu đang xem gì vậy?”
Lâm Huyền Du đang ngồi cắm mặt bị kêu tên thì ngẩng đầu lên nhìn: “Cậu chưa lên diễn đàn xem?”
Chưa xem?
Hàn Khuyết Băng làm sao chưa xem?
Chuyện lớn như vậy, còn truyền khắp diễn đàn, giờ ai ai cũng biết.
Hàn Khuyết Băng làm sao không biết.
Chuyện này liên quan đến danh dự của hoa khôi đại học Hữu Hậu.
Mấy anh hùng bàn phím là sao có thể để hoa khôi trong lòng bị vu oan, xỉ nhục như vậy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bình thường Lâm Tư Tuyết đăng bài đã gây náo rồi.
Giờ còn là bài thanh minh, loạn luôn rồi không chừng.
Hàn Khuyết Băng bĩu môi nhìn cô gái nhà quê trước mặt: “Chuyện này loạn lên rồi! Cậu cũng chưa biết?”
Lâm Huyền Du vẻ mặt vô tội: “Cách đây hai phút, đã biết!”
Hàn Khuyết Băng bưng cốc nước bên cạnh, uống một ngụm: “Người không đứng về phía cô ta cũng rất nhiều! Xem ra bài cậu đăng không tồi nha!”
Đúng vậy!
Bây giờ trên mạng đã tràn lan khắp nơi bức ảnh cô đăng.
Có rất nhiều bình luận phản đối, đọc mà lòng Lâm Huyền Du cảm thấy kinh tởm.
Vương tử: “Hoa khôi trường chúng ta sẽ không như vậy!”
Tiểu Mập: “Ôi! Mỹ nữ trong lòng tôi lại bị người khác bôi nhọ.
Thật là muốn vì chị mà đánh người aaa…”
Mỹ Mỹ cute: “Lầu trên nói rất hay nha!”
Đại học là nhà tù: “Mỹ nhân lòng ta ơi, nàng đừng buồn mà, ta tới giúp nàng.”
Nhưng mà như vậy thì sao chứ?
Việc này cũng không năm ngoài dự tính của Lâm Huyền Du.
Dù sao Lâm Tư Tuyết lừa cô cả đời, việc đơn giản như vậy không lẽ cô ta giải quyết không được.
Sao với dự tính của Lâm Huyền Du, cũng không có gì đi quá xa, vẫn trong tầm tay cô.
Dẫu sao thì cũng có một số người tin vào bức ảnh của cô mà bàn tán xôn xao trên mạng rồi.
Việc này nên dừng lại ở đây.
Kế hoạch trả thù của cô, tất cả chỉ mới là khởi đầu!
Nếu như vội quá thì đâu còn gì vui.
Con mồi mà cô đã nhắm, làm sao để thoát được.
Thức ăn cũng được bưng lên, xem ra đồ ăn Hàn Khuyết Băng chọn cũng không tệ.
Lâm Huyền Du cầm đũa, gắp một cái tiểu long bao cho vào miệng.
Lớp vỏ bên ngoài mềm mềm dai dai kết hợp cùng phần nhân thịt xay bên trong quyện cùng nước súp độc đáo chảy ra từ bên trong vỏ bánh ra khiến hương vị của nó vô cùng độc đáo.
Lâm Huyền Du cảm thấy đây đúng là mỹ vị nhân gian, đôi mắt bồ câu to tròn cong cong ý cười: “Những món này không tồi!”
Hàn Khuyết Băng đang ăn ngẩng đầu lên nhìn cô, miệng nhếch lên một nụ cười tự tin, đắc ý: “Còn phải xem tớ là ai.”
Lâm Huyền Du cũng không tranh chấp với Hàn Khuyết Băng.
Lại gắp một miếng thịt vịt mềm mại bỏ vào miệng, vui vẻ hưởng thục.
“Cậu ăn hưởng thụ ghê!”
“Ăn thì phải hưởng thụ nha.”
“Đồ ăn này là mình gọi!”
“Vậy sao?”
“…”
Cứ như vậy, hai người nói chuyện như vậy cho đến khi ăn xong.
Sau khi thanh toán xong thì Hàn Khuyết Băng quyết định kéo cô đi dạo đường phố buổi tối.
Dù sao thì cũng không làm gì, Lâm Huyền Du liền đồng ý.
Lâm Huyền Du vừa đi vừa nhìn bàn chân đang bước từng bước chậm rãi trên đường: “Cậu nói xem, vì sao tập đoàn lớn như vậy mà lại nhận mình?”
Hàn Khuyết Băng quay đầu nhìn cô: “Không lẽ biết không đậu, cậu vẫn đi phỏng vấn?”
Cô cảm thấy trong lòng một cổ tò mò dâng cao.
Lúc đầu, chỉ muốn đến đó thử sức, cô cũng biết tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn sẽ không nhận sinh viên thực tập như mình.
Nhưng mà dù biết vậy nhưng vẫn muốn thử.
Cuối cùng lạ được nhận.
Trong tưởng tượng của cô, buổi phỏng vấn nó phải hoàn tráng lắm kìa.
Lâm Huyền Du ngước mặt nhìn phía trước, chậm rãi lên tiếng: “Lúc đầu chỉ muốn thử sức, không ngờ được nhận thật.
Nhưng cách phỏng vấn rất kì, chẳng làm gì cả ngồi không cũng được nhận.”
Hàn Khuyết Băng chậc một tiếng: “Không phải là ngồi chờ đó sao? Đây là đang kiểm tra tính kiên nhẫn, cũng là một hình thức phỏng vấn.”
Cô cũng nghĩ như vậy nha.
Dù sao thì là do số mình may mắn quá nên được nhận.
Thật ra, Lâm Huyền Du ngoài lý do này cũng chẳng nghĩ ra được cái khác.
Cô kéo tay Hàn Khuyết Băng, tay kia chỉ về quán kem bên đường: “Đi ăn kem đi!”
Hàn Khuyết Băng thở dài một hơi rồi cũng cô chạy qua bên kia đường.
Người gì đâu mà lạc quan hết sức.
Nãy còn suy nghĩ sâu xa, còn chưa đến một phút đã lật mặt nhanh như vậy sách.
Đúng là sống vô tư như thế này thật thỏa mái.
“Ông ơi, cho cháu hai cây ạ! Một vanilla với một socola.”
Ông cụ bán kem nhìn cũng khá lớn tuổi rồi nhưng tay nghề còn khá tốt, mới một chút đã có hai cây kem rồi.
“Của cháu đây, hai cô bé xinh đẹp.”
Lâm Huyền Du cầm lấy hai cây kem, gật đầu cong môi cười: “Haha, ông quá khen ạ!”