Động tác trên tay dừng một chút, còn chưa nói chuyện, lại thấy Mộc Lân đã tránh ra, ngay sau đó cười cười, tiếp tục phát đồ ăn; nhưng là đáy lòng cũng đã đem lời Mộc Lân nói để vào.

Ngô.. Nhìn một cái cũng sẽ không thiếu khối thịt, bà không phải là không đi qua quân y sở nhìn qua, nhưng là uống chút thuốc cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Ai.. Cũng không biết chính mình rốt cuộc là sinh ra bệnh gì.

* * *

"Mộc Lân, bác gái Thôi có bệnh gì sao?" bác gái Thôi là xưng hô của mọi người đối với bác gái phát cơm lúc nãy.

Bưng mâm, Cảnh Hữu Lam ở đối diện Mộc Lân ngồi xuống; tuy rằng không biết Mộc Lân muốn làm gì, nhưng là nếu cô nói như vậy, kia thân thể của bác gái Thôi hẳn là ra vấn đề gì mới đúng.

"Không có gì." Nhưng mà, Mộc Lân lại chỉ là cầm đũa bắt đầu ăn cơm, cũng không tưởng nói nhiều cái gì.

Rốt cuộc đây là tình trạng thân thể của người ta, cũng là riêng tư của họ, cô cũng có đến chút y đức; tuy rằng thân thể của bác gái vừa rồi, kỳ thật cũng không có bệnh gì quá lớn, chính là.. Quá mệt mỏi, đau đầu, không có biện pháp nghỉ ngơi tốt, điều dưỡng một chút liền được rồi.

Đây là việc nhỏ.

"Được thôi." Thấy Mộc Lân không chuẩn bị nói gì, Cảnh Hữu Lam không có lì lợm la liếm hỏi đến, cũng bắt đầu ăn cơm.

Từ lúc đi vào nơi này, tốc độ ăn cơm của bọn họ đều nhanh lên không ít, nhưng thật ra làm cậu có chút nhớ tới thời gian ngắn trước kia đã từng ở quân doanh sinh hoạt, chỉ là khi đó bên người không có nhiều bạn bè bên cạnh như này.

Đối với mấy anh em không chút do dự cùng mình bước vào kiếp sống quân lữ gian khổ này, Cảnh Hữu Lam trên mặt tuy rằng không nói thêm gì, nhưng là nhưng vẫn ghi tạc đáy lòng, cảm động.

Theo sau mấy người đều thực tự giác ở bên cạnh Mộc Lân ngồi xuống, cũng không hỏi thêm cái gì, chỉ là vùi đầu an tĩnh ăn cơm.

Chỉ tiếc, tuy rằng bọn họ rất muốn an tĩnh ăn cơm nước xong, nhưng là có một số người, lại cố tình không muốn như vậy.

Tay mắt lanh lẹ bưng lên mâm của mình, Mộc Lân thân thủ mạnh mẽ vọt đến một bên, tránh cho lần tao ương này, nhưng là mấy người Cảnh Hữu Lam liền không có vận may như vậy..

Một mâm đồ ăn cùng canh hất lại đây, không ngừng là trên bàn cơm, ngay cả trên người, đều không tránh được bị nước canh dính đến, một thân dầu mỡ.

Đương nhiên cơm này, nhìn cũng ăn không vô nữa.

* * *

* * *

"Ai nha, thật là ngượng ngùng, là trượt tay." Tiêng cười trêu chọc ở bên tai vang lên, mang theo vô hạn diễn ngược cùng châm chọc.

"Phanh" một tiếng, mấy người Cảnh Hữu Lam vỗ bàn đứng lên, "Lương tào, cậu kiếm chuyện a."

"Ai nha, có rõ ràng như vậy sao?" Tên kia kêu Lương tào khoanh tay trước ngực, cười đến lé mắt.

"Tiết Kiến Binh, quản tốt chó bên cạnh cậu, đừng phóng ra nơi nơi loạn cắn người, rốt cuộc tiền thuốc men, có đôi khi cũng không phải là cậu có thể gánh được." Cảnh Hữu Lam từ đi ra, nhướng mày nhìn về Tiết Kiến Binh phía đó không xa đang nhìn náo nhiệt, đáy mắt băng mang châm chọc.

"Cậu là ở cùng tôi nói chuyện?" Nhưng mà, đối phương lại phảng phất như vừa mới mới nhìn thấy bọn họ, một bộ dáng không chút nào để ý, Dương Việt Bân nhìn thiếu chút nữa muốn xông lên đi đánh lộn.

Sát, cậu nhịn không nổi.

Lúc này cậu mới mặc kệ cái gì quân quy không quân quy, TMD đánh xong lại nói, cùng lắm thì bị phạt mà thôi.

Nhưng mà, mấy người còn chưa có bất luận hành động gì, lại thấy Tiết Kiến Binh chậm rãi đi tới trước mặt Mộc Lân, cười như không cười nhìn cô.

"Thật là không thể tưởng tượng được, thế nhưng có cơ hội có thể ở chỗ này nhìn thấy đại danh đỉnh đỉnh Mộc tiểu thần y, này thật đúng là chính là một việc đáng giá chúc mừng." Phảng phất như là cảm thán, chỉ tiếc biểu tình trên mặt lại không phải ý tứ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play