Bên ngoài?
Mộc Lân chựng lại, mọi người nghi hoặc, ngay sau đó lại hiểu rõ.
Doanh trướng này chỉ có bốn cô gái các cô cư trú, tuy nói còn tính rất lớn, nhưng mà lại không thích hợp đánh nhau, đối với cao thủ, nếu như dùng ra toàn lực, có lẽ đêm nay liền không cần ngủ tiếp, nơi này thật đúng là không đủ bọn họ lăn lộn.
Người này, là tưởng cùng Mộc Lân đánh một trận thoải mái đi.
Lời tuy như thế, nhưng mà mấy người như cũ khó hiểu, Mộc Lân không phải là người anh ta đưa vào tới, vì sao các cô lại cảm thấy người này ở giờ khắc này mới biết được, Mộc Lân có thân thủ tốt như vậy.
Các cô nương chân tướng.
Đi ra ngoài, lúc này mấy người mới thấy rõ đối phương; người này còn không phải là người ban ngày vẫn luôn đi theo Mộc Lân hỗ trợ sao? Trách không được các cô cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc.
Tuy nói người này không thích nói chuyện đi, nhưng là các cô vẫn là ngẫu nhiên có thể nghe được vài chữ, cũng khó trách sẽ nghĩ không ra.
Tại đây một khắc, ba người không hẹn mà cùng tò mò thân phận của người này, còn có, quan hệ của anh ta cùng Mộc Lân cũng là trọng điểm cần chú ý.
Nói tóm lại, đó chính là hai người này đứng chung một chỗ, kỳ thật rất xứng đôi.
Hôm nay các cô lại kiến thức được thân thủ của đối phương, có thể đem Mộc Lân chậm nhiều ngày như vậy mới đưa vào tới, thậm chí vừa tiến đến khiến cho huấn luyện viên phá lệ chú ý, kia thân phận cũng nhất định không đơn giản; nếu nói trên đời này còn có thể có người xứng đôi Mộc Lân cũng chỉ có thể là nam nhân này đi.
Cũng không biết thân thủ của hai người, rốt cuộc ai tương đối mạnh.
Mộc Lân sẽ không đem người cấp đè ép đi.
Đây là tiếng lòng của Diệp Tích Văn lúc này.
Làm một người nam nhân, nếu thân thủ không bằng một nửa của mình, như vậy cũng chỉ có thể là bị áp phân.
Nếu Mộc Lân biết tiếng lòng của Diệp Tích Văn lúc này, nhất định sẽ nói: Cô gái, ngươi suy nghĩ nhiều.
Đến nỗi Cảnh Thần, nói vậy vô luận là áp cùng bị áp, anh ta hẳn là đều tương đương.. Vui.
* * *
Lều trại cách đó không xa, Lăng Khởi bước ra doanh trướng là đã chú ý tới nơi này, nhìn Mộc Lân cùng Cảnh Thần, khóe miệng hơi hơi cong lên một cái độ cung xem diễn.
Xem ra này hai người chính thức đối thượng.
Kỳ thật anh thật đúng là vì Cảnh Thần lo lắng, đối thượng với vợ tương lai cũng không biết thủ hạ lưu tình, chờ đến lúc đó nghĩ thông suốt muốn đuổi theo vợ, lúc đó đuổi không tới cũng đừng hối hận.
Kỳ thật Lăng Khởi lo lắng là dư thừa.
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
Bởi Lăng Khởi căn bản là không cần lo lắng này đó, bởi vì đến lúc đó Cảnh Thần nhất định sẽ đem việc hôm nay không hề trì hoãn tính ở trên người anh ta.
Tuyệt sẽ không khách khí.
Chỉ thị một đám tân binh xoay người, mang theo đứng cách không xa chỗ của Cảnh Thần cùng Mộc Lân, anh muốn mang theo đám tiểu tử kiến thức kiến thức, nữ thần cùng thần của bọn họ đối chiến, tuyệt đối sẽ làm bọn họ chung thân khó quên.
Này cũng không phải là thời điểm nào đều có thể kiến thức được, rốt cuộc có thể mở rộng tầm mắt.
* * *
Bên cạnh, mấy người Cảnh Hữu Lam nhìn Mộc Lân, đáy mắt đều mang theo một chút lo lắng, Tiết Kiến Binh trong mắt mang theo suy tư.
Đặc biệt là Cảnh Hữu Lam, vừa thấy anh cả nhà mình liền biết lúc này anh ta nhất định đã hoàn toàn nghiêm túc, tuy rằng cảm khái Mộc Lân năng lực thế nhưng có thể kích phát ra sự nghiêm túc của anh trai chính là lúc này cậu lại càng lo lắng Mộc Lân.
Đơn giản là khi Cảnh Thân nghiêm túc lên, căn bản chính là một cái.. Kẻ điên.