Sau khi sức khoẻ của Mạc Ái Ly ổn định, các vết thương trên mặt và cơ thể cô cũng khỏi hẳn thì Phong Cảnh Thần cũng cho phép cô xuất viện, nhưng với điều kiện là hắn phải đưa cô về tận nhà mới yên tâm. Ngay cả cha mẹ cô muốn đến đón cô thì Phong Cảnh Thần cũng không đồng ý.

Còn về chuyện tại sao Mạc Ái Ly biết cha mẹ sẽ đến đón thì thì tối hôm trước ngày xuất viện mẹ cô có gọi cho cô, bà ngỏ ý muốn đến bệnh viện đưa cô về. Nào ngờ Phong Cảnh Thần từ đâu xuất hiện giật mạnh lấy điện thoại, hắn cứ thế ra ngoài nói chuyện với mẹ cô rất lâu, cuối cùng khi hắn quay trở lại thì hắn lại nói cha mẹ cô có việc đột xuất nên bọn họ không thể đến đón cô được.

Mạc Ái Ly biết thừa Phong Cảnh Thần đang nói dối nhưng cô cũng không để tâm cho lắm, miễn sao hắn đừng làm gì tổn hại đến cha mẹ của cô là được.

Phong Cảnh Thần giúp Mạc Ái Ly xếp hành lý vào trong cốp xe, kể từ lúc cô ở bệnh viện đến tận bên giờ, mọi thứ đều do Phong Cảnh Thần chuẩn bị giúp cô. Ngay cả quần áo mà cô đang mặc trên người cũng là do hắn tự tay mang đến, hắn còn mạnh miệng tuyên bố không muốn ai đụng vào đồ của cô ngoại trừ hắn.

Mạc Ái Ly không ngờ Phong Cảnh Thần lại có bản tính chiếm hữu như vậy, chẳng lẽ hắn đã nhận ra tình cảm mới chớm nở của cô rồi nên hắn mới tuỳ ý hành sự như vậy sao? Tuy hành động của hắn không phải gọi là quá đáng, nhưng đôi khi cũng khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái.

Mạc Ái Ly chống tay trên thành xe, cô hơi nhíu mày đưa mắt nhìn Phong Cảnh Thần, sau đó nói bâng quơ một câu…

“Sao tôi cảm giác anh có ác cảm với cha mẹ của tôi thế? Mấy người đã từng gặp nhau trước đây rồi à?”

Phong Cảnh Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hắn vừa thong thả lái xe vừa đáp lại cô…

“Em nghĩ nhiều rồi, chỉ đơn giản là tôi muốn ở với em thêm một lúc nữa…”

Mạc Ái Ly mỉm cười quay mặt ra bên ngoài, bây giờ cô lại cảm thấy rung động thêm một chút nữa rồi. Nếu cô mà ở bên Phong Cảnh Thần thêm một lúc nữa chắc tim cô sẽ nhảy ra ngoài mất…

“Anh đùa như vậy không thấy ngượng miệng à?”

Phong Cảnh Thần nhướng mày, hắn khẽ nhìn về phía Mạc Ái Ly liền thấy mặt cô hơi đỏ lên, hắn khẽ mỉm cười đưa tay nắm lấy tay cô…

“Tôi nói thật, bình thường em không chịu gặp tôi nên tôi chỉ muốn tranh thủ khoảng thời gian này để ở bên em thêm một lúc nữa thôi…”

Mạc Ái Ly định rút tay về, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên khiến cô có chút bất ngờ, cô chậm rãi mở lên để xem ai vừa gọi đến…

“Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”

[Xin lỗi em, bây giờ tôi mới nghe nói đến chuyện em bị thương nên phải xin nghỉ dài hạn, bây giờ sức khoẻ của em sao rồi? Tôi đến thăm em nhé!”

“À không cần đâu, cảm ơn anh, bây giờ tôi đang trên đường về nhà rồi.”

[Vậy thì tốt quá, buổi chiều tôi đến Mạc gia thăm em nhé, tiện thể chào hỏi cô chú, cũng lâu rồi tôi chưa được gặp họ…]

“Chuyện đó anh hỏi cha tôi thử xem, nếu ông ấy đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì cả…”

[Được, cảm ơn em!]

Phong Cảnh Thần đánh hơi thấy mùi của tình địch, hắn nhíu mày quay sang hỏi rõ Mạc Ái Ly xem rốt cuộc người vừa gọi cho cô có phải là người mà hắn đang nghĩ tới hay không…

“Cái tên bác sĩ ở bệnh viện gọi em em đúng không? Tên đó nói cái gì vậy?”

Mạc Ái Ly thở dài, cô nghĩ chuyện này cũng không đáng để giấu giếm Phong Cảnh Thần…

“Thiên Hàn Đình vừa gọi cho tôi, anh ta bảo tối nay sẽ sang nhà hỏi thăm tình hình của tôi lẫn cha mẹ tôi. Dù sao cha của tôi cũng khá thích anh ta nên chắc họ sẽ đồng ý thôi!”

Phong Cảnh Thần cảm thấy không vui, hắn cũng không thể công khai xử lý cái tên Thiên Hàn Đình kia được. Dù sao hắn và Mạc Ái Ly cũng chưa chính thức kết hôn nên hắn không thể cấm cô qua lại với tên đàn ông đó…

“Tối nay tôi sẽ sang nhà em, em về bảo cha mẹ em chuẩn bị đi…”

Mạc Ái Ly cảm thấy vô lý hoàn toàn, rõ ràng Phong Cảnh Thần muốn đến chào hỏi cha mẹ cô thì hắn mới phải là người chuẩn bị chứ? Sao lại đổi thành cha mẹ cô chuẩn bị để tiếp đón hắn rồi?

“Anh có nói sai gì không thế?”

Phong Cảnh Thần vẫn giữ vẻ mặt không biến sắc, hắn buông tay Mạc Ái Ly ra để nắm vào vô lăng…

“Em cứ về nói với cha mẹ mình chuyện tôi sẽ đến, họ tự có cách chuẩn bị…”

Mạc Ái Ly không hiểu Phong Cảnh Thần rốt cuộc là muốn làm gì, càng ngày cô càng thấy tính cách của Phong Cảnh Thần giống như một đứa trẻ con đang giận dỗi, nhưng biết sao được, cô lỡ đâm lao thì phải theo lao mà thôi!

Mạc Ái Ly thầm hy vọng đứa con trong bụng mình sẽ không thừa hưởng tính cách giận dỗi giống Phong Cảnh Thần, cô thật sự không có sức để dỗ dành cả hai đâu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play