Cuối tuần Phong Cảnh Thần sắp xếp xong công việc ở tập đoàn, hắn liền đến bệnh viện để thăm Mạc Ái Ly. Mặc dù cô đã nói không cần nhưng hắn vẫn thích đến, hắn thật sự muốn xem kĩ tình hình của Mạc Ái Ly qua từng ngày.
Hôm nay Mạc Ái Ly cảm thấy có chút bức bối trong lòng, cô nhìn Phong Cảnh Thần đang ngồi xem điện thoại, cô cũng tò mò nên nghiêng người sang để xem hắn đang làm gì...
"Anh đọc cái này làm gì? Chúng ta có bác sĩ mà, ngay cả chuyên gia dinh dưỡng cũng đều được chuẩn bị sẵn rồi..."
Phong Cảnh Thần cảm thấy chuyện này tham khảo thêm kiến thức như thế này thật sự cần thiết. Tuy bọn họ có bác sĩ riêng nhưng không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào họ, lỡ chẳng may ban đêm Mạc Ái Ly than đau thì hắn còn biết đường mà đưa cô đi bệnh viện. Hay chẳng may tâm trạng của Mạc Ái Ly không vui thì hắn còn nhận biết được mà dỗ cô...
Phong Cảnh Thần gật đầu, hắn nhăn mày nhìn Mạc Ái Ly đang bước chân trần xuống sàn, hắn không nói lời nào liền khẽ cúi xuống lôi dép từ dưới gầm giường ra, sau đó mang vào cho Mạc Ái Ly...
Mạc Ái Ly vui vẻ khoác tay Phong Cảnh Thần bước xuống xuống dưới bệnh viện để đi dạo. Mấy hôm trước bọn họ chuyển qua bệnh viện quốc tế để Mạc Ái Ly có không gian điều trị tốt hơn, tiện thể theo dõi cái thai trong bụng của cô.
Mạc Ái Ly đã bảo cô có thể xuất viện rồi nhưng Phong Cảnh Thần vẫn không yên tâm, hắn cứ dùng hết lý do này đến lý do khác khuyên cô phải ở bệnh viện theo dõi thêm một thời gian nữa. Hay nói đúng hơn là Phong Cảnh Thần sợ cô xuất viện sẽ đi làm, chẳng may lại gặp cái tên điên như Tiêu Túc kia.
Mạc Ái Ly càng nghĩ càng cảm thấy có chút kì lạ, từ hôm cô nhập viện đến giờ vẫn chưa thấy cha mẹ vào thăm cô. Ban đầu cô nghĩ do Phong Cảnh Thần đã chặn tin tức cô bị thương đến gia đình mình, bây giờ cô lại càng chắc chắn hơn chuyện hắn cấm gia đình cô đến đây thăm cô..
"Anh không cho phép gia đình tôi đến đây thăm tôi à?"
Phong Cảnh Thần không chút do dự liền gật đầu, hắn chưa giết cái tên Mạc Hà kia là may rồi, hắn giao Mạc Ái Ly cho tên khốn đó trông chừng, vậy mà ông ta dám làm cô bị thương hết lần này đến lần khác…
“Bọn họ vào đây thăm em cũng không có ích gì đâu, em cũng không nhất thiết phải gặp bọn họ trong tình trạng như thế này…”
Mạc Ái Ly cảm thấy chuyện này có chút kì quái, việc cha mẹ cô đến đây thăm cô là chuyện hết sức bình thường mà, Phong Cảnh Thần lấy cớ gì mà dám cấm đoán bọn họ cơ chứ?
“Tính cách của anh tệ thật đấy! Anh cứ như vậy thì còn lâu cha tôi mới chấp nhận anh làm con rể của ông ấy!”
Phong Cảnh Thần không quan tâm chuyện Mạc Hà có chấp nhận hay không, hắn chỉ là đang giành lại thứ vốn dĩ nên thuộc về hắn mà thôi…
“Tôi muốn làm chồng em chứ không phải con rể ngoan hiền gì đó của cha em hay Mạc gia, tôi cần em chứ không phải bọn họ…”
Không biết có phải do Mạc Ái Ly đang mang thai hay không nhưng cô có chút nhạy cảm, cô cũng cảm giác được câu nói này của Phong Cảnh Thần có chút cấn cấn. Nếu nói theo kiểu của hắn thì hắn chính là người khá ích kỷ, khi hắn chỉ quan tâm đến những thứ mà hắn muốn quan tâm, chứ hắn không thật sự quan tâm đến cảm nhận của người khác…
“Anh xấu tính thật đấy! Hy vọng bé con sẽ không thừa hưởng tính cách này của anh…”
Phong Cảnh Thần có chút buồn cười, hắn mong bé con giống Mạc Ái Ly còn không được chứ đừng nói đến chuyện thừa hưởng cái tính cách tệ hại này của hắn…
“Tôi cũng mong bé con giống em, càng giống càng tốt!”
Mạc Ái Ly thở dài không muốn nói đến chuyện này nữa, cô vừa đi dạo vừa suy nghĩ ra chủ đề gì đó để nói chuyện với Phong Cảnh Thần…
“À, mẹ con nhà Lâm Uyển sao rồi? Khi nào phiên toà xét xử công khai diễn ra thế?”
Phong Cảnh Thần định nói cho Mạc Ái Ly nghe chuyện này mà hắn lại vô tình quên mất, hắn dừng khoảng chừng hai giây liền đáp lại cô…
“Khi nào em xuất viện thì phiên toà sẽ diễn ra, nhưng em yên tâm đi, cái tên Tiêu Túc kia đang được dạy dỗ vô cùng tử tế trước khi hắn ta chính thức ngồi tù…”
Mạc Ái Ly nghĩ chắc chắn Tiêu Túc sẽ phải nhận án tử hình thay vì ngồi tù vài ba năm sẽ được ra. Qua những lời hắn ta nói với cô vào ngày hôm đó thì cô có thể chắc chắn rằng hắn ta đã giết cha và vợ của mình…
“Anh cũng đừng làm việc quá sức, dạo này tôi thấy tinh thần của anh không tốt cho lắm!”
Phong Cảnh Thần nhướng mày, hắn có chút vui trong lòng khi nghe thấy việc Mạc Ái Ly lại quan tâm đến sức khoẻ của hắn như thế…
“Em yên tâm đi, tôi không sao đâu!”
Mạc Ái Ly cũng không nói gì thêm, dù sao Phong Cảnh Thần cũng lớn rồi, hắn có thể tự biết mà lo cho sức khoẻ của mình, không cần cô phải bận tâm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT