"Vậy hôm nay em có đề xuất nào về chỗ ăn không?" Richard ngồi yên vị ở ghế lái, hơi nghiêng người mỉm cười hỏi cô gái đang tập trung cài seatbelt.
Lãnh Dạ Tình hơi suy nghĩ. Cô không phải là một người quá kén chọn, cho nên thường thì việc lựa chọn chỗ ăn sẽ không phải do cô. Nhưng hôm nay là cô mời Richard, mặc dù anh ấy sẽ là người thanh toán thật nhưng cô tin chắc rằng nếu để cho Richard chọn thì hắn sẽ đưa cô đến mấy cái nơi xa hoa đắt đỏ mất. Như vậy cô cũng rất ngại ngùng!
"Anh nghĩ sao về nhà hàng Thanh Thiên? Đồ ăn ở đấy bình dị nhưng hương vị thì rất ngon. Chưa kể đến còn rất đảm bảo nữa. Em chính là nhớ món đậu phụ Tứ Xuyên đến chết mất rồi!" Lãnh Dạ Tình đáng yêu hề hề đáp. Đối với Richard quả thực là cô không ngại phải phô bày con người thật của mình ra. Không hiểu tại sao nhưng hắn khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Richard vẫn giữ một nụ cười bán nguyệt ấm áp trên môi, gật đầu nhẹ rồi khởi động xe tiến thẳng đến nhà hàng Thanh Thiên.
•••
Thanh Thiên là một cái tên nhẹ nhàng, không quá phô trương nhưng lại đem đến cho người ta một cảm giác khoan khoái, vô cùng thoải mái, hơn nữa còn rất phù hợp với phong cách của nhà hàng này. Không cần phải bán những món ăn đắt đỏ với vẻ ngoài lộng lẫy, hương vị ở nơi đây vô cùng bình dị với những bữa ăn đậm chất quê hương. Dù chỉ là một cửa hàng nhỏ nhưng với danh tiếng được xây dựng suốt hàng chục năm nay, Thanh Thiên, một phần nào đó, đã tồn tại trong mỗi con người dù gần hay xa cũng sẽ không thể quên được.
Một trong số đó có Lãnh Dạ Tình. Nói không ngoa chứ để cô ăn ở đây suốt mấy tuần cũng được, thật sự là những món ăn ở đây vô cùng ngon và hợp với khẩu vị của cô. Lãnh Dạ Tình lui tới Thanh Thiên nhiều đến nỗi ai ai cũng nhớ mặt cô rồi. Nhưng một điểm cộng lớn hơn nữa đó chính là ông chủ và các nhân viên ở đây đều rất thân thiện. Chính vì vậy dù cô có lui tới đây nhiều thế nào cũng sẽ không cảm thấy ái ngại.
"Chị Liên! Lâu lắm rồi em mới được đến đây để gặp mọi người đó." Lãnh Dạ Tình giống như được tụ họp với tri kỷ, có chút nũng nịu nói chuyện với cô gái tên Liên.
Một cô gái với vóc dáng dong dỏng nhưng vô cùng săn chắc với nước da màu đồng khoẻ khoắn vừa nghe thấy tiếng gọi liền quay lại.
"Ôi, Tiểu Tình, lâu lắm rồi mới thấy em tới đây, người đi làm có khác ha~" Cô gái tên Liên vừa nhìn thấy Lãnh Dạ Tình liền thân thiết trêu chọc. Không khí vui vẻ của hai người liền ngay lập tức hoà chung với sự sôi động của nhà hàng trong buổi trời chập tối.
Lãnh Dạ Tình cười hì hì không đáp, cô gái tên Liên sau đó cũng liền nhanh nhẹn dẫn hai người vào một bàn trống bên trong không gian của nhà hàng.
"Hai vị muốn dùng gì?" Liên dùng đúng tông giọng chuẩn mực của một người bồi bàn, nhẹ nhàng đưa menu và hỏi thực khách của mình.
"Anh chọn đi, từ nãy tới giờ em đã nghĩ sẵn hết trong đầu rồi." Lãnh Dạ Tình tốt bụng đẩy menu về phía của Richard, chống cằm chờ đợi.
"Em ăn gì thì anh ăn cái đó, không cần phải cầu kỳ quá đâu." Richard đẩy lại chiếc menu về phía Lãnh Dạ Tình, vẫn ấm áp như thường trả lời cô.
"Anh nói đấy nhé." Lãnh Dạ Tình cầm lại chiếc menu trả cho Liên "Vậy chị cứ mang cho em như cũ nha chị. À với cả cho em thêm một phần đậu phụ Tứ Xuyên nữa, em thèm quá rồi."
"Được rồi, được rồi. Cứ cái miệng đáng yêu thế này bảo sao ông chủ quán chị cưng em như thế." Liên véo nhẹ chóp mũi của Lãnh Dạ Tình, nháy mắt nói. "Nhưng hôm nay quán chị hơi đông nên có thể sẽ lâu một chút, em cố gắng đợi nhé." Liên nói xong liền cầm menu từ tay Lãnh Dạ Tình rời đi.
Lãnh Dạ Tình mặc dù cảm thấy có lỗi với chiếc bụng rỗng tuếch của mình nhưng cũng đành phải chấp nhận, chống cằm ngao ngán thở dài.
"Quán này vẫn đông đúc như lần đầu tiên chúng ta đến nhỉ." Cảm thấy không khí xung quanh hai người có chút im lặng, Richard liền mở lời.
"Thì quán này nổi tiếng như vậy cơ mà. Cái gì cũng có mà giá cả lại phải chăng nữa, kể cả với một đứa lười ra ngoài như em, một tuần đến đây 2 lần là ít đó." Lãnh Dạ Tình đáp.
"Bảo sao em lại trở thành khách quen của quán." Richard bật cười, không nhịn được liền trêu chọc cô. Lãnh Dạ Tình nghe xong cũng chỉ chun mũi cười cười.
Hai người cùng nhau tán gẫu một lúc thức ăn liền được đem ra. Lãnh Dạ Tình từ đầu đến cuối vẫn là ăn uống chăm chỉ, đền bù cho cả một ngày dài bận rộn của cô. Còn Richard từ đầu đến cuối rất ít khi động đũa, hắn cảm thấy ngắm nhìn người con gái này khiến hắn cũng đủ no nê rồi.
•••
"Chào chị Liên em về đây, hôm nay đồ ăn vẫn tuyệt như mọi hôm vậy." Lãnh Dạ Tình tinh nghịch nháy mắt. "Gửi lời chào của em đến ông chủ nha!"
"Biết rồi, biết rồi. Em về cẩn thận nha. Anh cũng vậy." Chị Liên mỉm cười chào tạm biệt hai người, Richard cũng không keo kiệt, đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ cùng với đó là nụ cười theo quy củ.
"Hôm nay anh ăn không ngon hả? Hay là chỗ này không hợp với khẩu vị của anh?" Lãnh Dạ Tình vừa cài seatbelt vừa quay sang phía bên cạnh hỏi Richard.
"Không phải, chỉ là nhìn em ăn ngon miệng quá khiến anh cũng cảm thấy no rồi." Richard nửa đùa nửa thật nói. Ánh mắt cùng lúc nhìn sang phía cô ngầm xem phản ứng. Lãnh Dạ Tình trề môi, trên mặt giống như viết hai chữ "dối trá" khiến Richard phải bật cười. "Được rồi không đùa em nữa. Đừng lo, lát nữa nếu anh đói thì chắc chắn sẽ ăn. Em quên ông chủ của em là ai rồi sao?"
"Vâng vâng, em biết anh là người giỏi bếp núc thế nào rồi." Bạn nữ nào đó đột nhiên thở dài một hơi. "Chắc hẳn mai sau chị dâu phải sung sướng lắm đây." Một câu nói bật thốt trong vô thức của cô khiến Richard hơi khựng lại. Hắn lắc nhẹ đầu, chỉ cười không đáp.
Lãnh Dạ Tình sau đó cũng không hề để ý đến lời vừa buột miệng của mình, chống cằm nhìn cảnh vật đang lướt qua ngoài cửa sổ. Cô tự hỏi liệu những ngày tháng yên bình này có thể tồn tại trong bao lâu?
Author's note: Xin chào mọi người, mình vừa mất tích và quay trở lại để thông báo cho mọi người là mình lại mất tích tiếp đây 🙋🏻♀️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT