Sơ Nghiên bình tĩnh nhìn mỹ nam tắm rửa, mặt không đổi sắc. Thiên Hoa hưng phấn bay xung quanh nàng, kích động nói:

[Ký chủ, có phải tiết mục tiếp theo là chị từ nóc nhà rơi vào vòng tay mỹ nam không?]

Sơ Nghiên nghe lời nó nói, không một tiếng động quét mắt qua nó. Thiên Hoa thức thời ngậm miệng, ủy ủy khuất khuất quay về không gian hệ thống.

Không phải sao, trong tiểu thuyết đều viết như vậy nga.

Sơ Nghiên suy nghĩ một chút nên tìm tên này hợp tác như thế nào, dù sao hiện tại nàng chính là phạm nhân vượt ngục a.

Còn đang suy nghĩ, Sơ Nghiên đột nhiên phát hiện người vẫn đang trong bể tắm hiện tại đã không thấy. Nàng mơ hồ có chút cảm giác không ổn, vừa đứng lên cả cảm giác một luồng kiếm khí xé không lao đến, Sơ Nghiên xoay người một vòng né tránh, dưới chân nhẹ điểm đã an toàn rơi xuống sân viện.

Nàng nâng mắt, đã thấy người vừa rồi còn nhắm mắt dưỡng thần trong bồn tắm đã quần áo chỉnh tề đứng trước mặt nàng. Ánh mắt hắn hờ hững lạnh lùng, không có sát khí nhưng lại nhường người đối diện cảm nhận được hơi thở tử vong. Mũi kiếm thẳng tắp chỉ xuống nóc nhà, một đầu tóc đen vẫn chưa được buộc gọn xõa tung trên vai hắn, Bách Lý Uyên nhấp môi:

“Ngươi là kẻ trong đại lao…”

Hắn hơi híp mắt, gia hỏa này vậy mà cả gan trên nóc nhà nhìn trộm hắn tắm, hắn quan sát thiếu niên gầy ốm trước mắt một lượt, vừa rồi tập kích bất ngờ như vậy, không ngờ hắn ta lại có thể né tránh được, làm hắn có chút ngoài ý muốn. Dừng lại một chút, Bách Lý Uyên lại lạnh nhạt mở miệng:

“Vượt ngục?”

Sơ Nghiên hơi mím môi, cô nhất thời không biết giải thích như thế nào.

“Ta không phải thủ phạm.”

Bách Lý Uyên lại không nghe vào tai, hắn cười lạnh:

“Phải thủ phạm hay không, bản quan tự sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng ngươi vượt ngục, vậy tội thêm một bậc!”

Dứt lời, Bách Lý Uyên giẫm một chân lên nóc nhà, mũi kiếm hướng thẳng Sơ Nghiên lao xuống.

“Ngươi phải nghe ta nói.”

Sơ Nghiên né đường kiếm của hắn, có chút bất đắc dĩ nói. Bách Lý Uyên cười nhạt, đường kiếm cũng không hề nương tay.

“Đợi bắt ngươi lại rồi, bản quan sẽ đích thân tra khảo.”

Sơ Nghiên: “…”

Tốt lắm, thằng nhãi này muốn lên trời rồi!

Ánh mắt Sơ Nghiên chợt lóe, động tác của cô đột nhiên tăng nhanh, một tay đã chế trụ tay cầm kiếm của Bách Lý Uyên. Bách Lý Uyên bị tốc độ thay đổi đột ngột của nàng làm bất ngờ, không kịp phản ứng đã bị thiếu niên nhỏ hơn hắn nửa cái đầu quật ngã xuống đất.

Leng keng.

Kiếm rơi xuống đất, Bách Lý Uyên bị Sơ Nghiên ấn trên đất, cả người nàng đè lên. Hai người mắt đối mắt, Sơ Nghiên là ánh mắt bình tĩnh, Bách Lý Uyên là tức giận trừng mắt.

“Hiện tại đã có thể bàn bạc vụ án chưa, khâm sai đại nhân?”

Sơ Nghiên ngồi trên người hắn, chậm rãi mở miệng.

Bách Lý Uyên trầm mặc, hiện tại hắn có thể nói không được sao? Thiếu niên này nhìn tuổi không lớn, không ngờ võ công lại lợi hại như vậy, còn trên cả hắn một bậc.

Hắn muốn cử động một chút, khổ nỗi người phía trên giữ quá chặt, hắn thử hai lần đều không thoát được, có chút bực bội mở miệng:

“Ngươi buông ra trước.”

“Vậy ngươi không được động thủ nữa.”

“…Được.”

Sơ Nghiên nghe hắn dễ dàng thỏa hiệp như thế, có chút nghi ngờ liếc hắn một cái. Bất quá người trước mắt ánh mắt trong trẻo thanh triệt, không có vẻ gì là nói dối.

“Được, quân tử nhất ngôn.”

Sơ Nghiên mở miệng, nới lỏng khống chế muốn đứng dậy. Ai ngờ Bách Lý Uyên lại trở mặt, lật người liền đem nàng đè phía dưới, đảo khách thành chủ. Hắn đắc ý cười nhạt:

“Bản quan chưa bao giờ nhận bản thân là quân tử.”

Sơ Nghiên: “…” Nhóc con vị diện này quá đáng ghét, thật muốn đánh một trận.

“Khụ, hai vị, đều là người mình, có gì từ từ nói.”

Sơ Nghiên còn chưa nói gì, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng ho nhẹ, đồng thời một giọng nữ mềm nhẹ vang lên.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn qua, chỉ thấy nữ tử trước mặt một thân bạch y tựa như trích tiên, mang theo nét ôn nhu dịu dàng của nữ tử lại có phần khí khái của giang hồ hiệp nữ. Bên hông nàng đeo một bội kiếm, tóc đen đơn giản cột cao, chỉ có một sợi bạch lăng đơn giản trên tóc. Nàng đứng đó, gương mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, chỉ một thân trang phục đơn giản cũng khiến cho người khác nhìn đến ngẩn ngơ.

Không hổ là giang hồ đệ nhất mỹ nhân.

Mà phía sau nàng, Mộ Dung Thành ló ra, vẫy vẫy tay với Sơ Nghiên:

“A Lam, ngươi không sao chứ?”

Bách Lý Uyên thấy có người đến, cảm thấy ngồi trên đất vật lộn với người ra quá mức bất nhã. Hắn buông Sơ Nghiên ra, đứng dậy. Hắn liếc mắt nhìn Sơ Nghiên một cái, lại đảo mắt qua hai người kia, không mặn không nhạt nói:

“Vậy chư vị trước vào khách phòng đợi một chút.”

Dứt lời, hắn liền xoay người quay về phòng. Sơ Nghiên từ dưới đất bò dậy, có chút ghét bỏ một thân bụi đất trên người, nhưng hiện tại hành lý của hai người đều còn ở quán trọ cũ, nàng không khỏi nhíu nhíu mày.

“A Lam, ngươi làm sao, bị đánh cho ngốc rồi hả?”

Bách Lý Uyên đi rồi, Mộ Dung Thành liền bước tới cạnh Sơ Nghiên. Thấy nàng không nói gì mà chỉ nhíu mày, đứng trước mặt nàng huơ huơ tay. Sơ Nghiên liếc hắn như nhìn một tên ngốc, cất bước đi đến nha dịch cùng đến với hai người Nạp lan Chỉ Y.

“Ai nha, A Lam, ngươi ngươi cái tính tình này.”

“Có y phục sạch không? Chuẩn bị cho ta một bộ.”

“A, vâng, ngài đợi một chút.”

Nha dịch mơ hồ cảm thấy bản thân không nên đáp như vậy mới đúng, nhưng nhìn thiếu niên trước mặt này, hắn cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, bản năng không dám làm trái ý nàng. Hắn mơ mơ hồ hồ đi tìm một bộ nha dịch mới cho Sơ Nghiên.

Sơ Nghiên đến một gian phòng trống thay đồ, nha phục có chút rộng, bất quá chỉnh lại một chút còn có thể tạm chấp nhận được.

Đợi Sơ Nghiên đến khách phòng, người đã tụ họp đầy đủ, đến Đoàn Dung Uyển cũng đã đến, Bách Lý Uyên đen mặt ngồi trên chủ vị, không chút cảm xúc nhìn nàng.

“Còn thật có bản lĩnh, để bổn quan ở đây đợi ngươi.”

Sơ Nghiên không nhìn hắn, liếc qua chỗ trống duy nhất còn lại, ngồi xuống. Nạp lan Chỉ Y từ chỗ ngồi đứng lên, đối với hai người Mộ Dung Thành và Sơ Nghiên ôm quyền:

“Trước hết xin lỗi hai vị đại hiệp vì để hai người chịu thiệt mấy ngày này, là bọn ta hồ đồ, không đem kế hoạch nói cho hai vị, khiến hai vị hiểu lầm.”

“Xùy, một tên ngu xuẩn, một kẻ khả nghi, để bọn họ biết chỉ tổ phá kế hoạch.”

Bách Lý Uyên trên chủ vị nghe lời này của Nạp Lan Chỉ Y, xùy một tiếng khinh miệt nói.

Sơ Nghiên liếc hắn một cái, thái độ này, cố ý che giấu xem ra không phải nữ chủ mà chính là tên đại phản diện này rồi. Nạp lan Chỉ Y nhíu mày, ngược lại không tiện nói nhiều, nói cho cùng nàng là người giang hồ, còn Bách Lý Uyên là mệnh quan triều đình, còn là khâm sai đại nhân.

Mà lúc này, Đoàn Dung Uyển vẫn luôn giữ im lặng cũng ngồi dậy, quỳ xuống hướng hai người dập đầu, hai mắt đẫm lệ nói:

“Uyển Nhi ở đây đa tạ hai vị ân công lần thứ hai cứu giúp, Uyển Nhi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp hai vị.”

Mộ Dung Thành vội vàng đứng lên đem nàng đỡ dậy, xua tay nói:

“Đoàn tiểu thư đừng nói như vậy, hành hiệp giang hồ, thấy việc bất bình ra tay tương trợ mà thôi.”

Sơ Nghiên cũng đỡ nàng đứng lên, nhàn nhạt nói:

“Không sai, Đoàn tiểu thư không cần đa lễ.”

Đoàn Dung Uyển lắc đầu, dùng khăn tay lau nước mắt.

“Không được, hai vị chính là ân nhân của Uyển Nhi, sau này Uyển Nhi tùy hai vị sai bảo, hiện tại chỉ mong các vị đại nhân có thể giúp Uyển Nhi tìm ra hung thủ thật sự.”

Sơ Nghiên nhìn thái độ kiên quyết của nàng, có chút đau đầu, sợ là cản không được.

Lúc này Nạp Lan Chỉ Y lại lên tiếng, thanh âm nàng dịu dàng mà kiên định.

“Khụ, Đoàn tiểu thư yên tâm, bọn ta nhất định tìm ra humg thủ. Nói đến kế hoạch bọn ta đưa ra đi, nghe nói hai vị có chút manh mối về hình xăm của sát thủ. Theo bọn ta điều ra, hình xăm kia là của Thích Khách Lâu, là tổ chức ám sát đứng đầu thiên hạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play