Sáng hôm sau, Sơ Nghiên thức dậy với đôi mắt có chút thâm quầng. Cô vớ lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường lên xem giờ, giật mình từ trên giường ngồi dậy.

“Bây giờ là 12 giờ trưa rồi!?”

Cô hẹn với Phó Niên Trạch là một giờ chiều ở một quán nước gần trường. Lúc này chuẩn bị xong đi xe buýt đến chắc chắn là trễ!

Nếu cô còn ngủ thêm chút nữa, chắc chắn là trễ.

Sơ Nghiên vội vàng lao vào nhà tắm chuẩn bị, cũng không rảnh hỏi Thiên Hoa tại sao không gọi cô dậy, nửa tiếng sau rốt cuộc cũng đuổi kịp chuyến xe buýt.

Sơ Nghiên bước xuống trạm, cách chỗ này đến quán nước còn có một đoạn đường đi bộ, thời tiết hôm nay có vẻ tốt, vì sắp vào hè nên nóng hơn bình thường một chút, đã có thể thấy hoa phượng bắt đầu nở rộ, đỏ rực một góc đường, tiếng ve cũng bắt đầu văng vẳng gần xa.

Sơ Nghiên chậm rãi bước đi, trên vai đeo một cái balo màu xanh sẫm, tóc dài được buộc gọn bằng một chiếc ruy băng xanh. Cô mặc một chiếc áo phông trắng cùng chiếc váy màu xanh lam nhạt ngắn ngang gối, đi giày bata màu trắng. Cảm giác vừa nhẹ nhàng lại tươi mát. Dung mạo của nguyên chủ mặc dù không quá xuất sắc, nhưng người ta hay nói nhất dáng nhì da, nhờ linh dược của Hệ thống mà làn da trắng noãn, vóc dáng của nguyên chủ cũng không tệ, đi trên đường cũng khiến không ít người ghé mắt mà nhìn.

Sơ Nghiên đẩy cửa bước vào, đã nghe tiếng chào từ phục vụ quán. Cô đảo mắt một lượt quanh quán, phát hiện Phó Niên Trạch lúc này đang ngồi ở một góc trong quán, Sơ Nghiên chuyển hướng bước qua. Phó Niên Trạch mặt một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, lúc này hắn đang cầm một quyển sách trên tay, ánh mắt hơi rũ, vô cùng chuyên chú. Hắn còn đeo một chiếc kính gọng vàng, cô nhớ không nhầm thì Phó Niên Trạch thị lực rất tốt, cũng không có cận, hẳn là kính đọc sách.

Có lẽ giá trị nhan sắc của Phó Niên Trạch quá cao, ở trường hay ngay lúc này, hắn vẫn là trung tâm chú ý của người xung quanh.

Sơ Nghiên bước đến chỗ hắn, cũng không ít người phỏng đoán. Dù sao không phải trong trường học, Phó Niên Trạch bộ dạng này không khác gì sinh viên mười mấy tuổi, hoàn toàn không ai nghĩ đến anh là giáo viên.

“Thầy.”

Sơ Nghiên chào hắn một tiếng, ở đối diện ngồi xuống. Phó Niên Trạch buông sách xuống, hỏi:

“Em muốn uống gì?”

“Cái gì cũng được ạ.”

Sơ Nghiên tùy tiên trả lời, cô cũng không đặc biệt thích cái gì. Phó Niên Trạch cũng không khó xử, quay sang nói với nhân viên phục vụ:

“Một ly trà sữa vị dâu nhé.”

“Vâng.”

Nhân viên phục vụ gật đầu đáp một cái sau đó rời đi. Hắn nhìn Sơ Nghiên một cái, lúc này mới thấy cô tinh thần có chút uể oải, dưới mắt có một chút thâm nhàn nhạt. Hắn hơi nhíu mi, hỏi:

“Đêm qua em thức đến mấy giờ?”

Sơ Nghiên hơi tỉnh táo lại phủ nhận:

“Đâu có, em ngủ sớm lắm.”

Buổi sáng cô có dùng kem che khuyết điểm của mẹ Ngôn che vết thâm quầng mắt lại, không lẽ che không được?

Phó Niên Trạch hơi nghi ngờ, bất quá thấy cô không muốn nói, cũng không dò hỏi đến cùng.

“Học hành cũng nên chú ý sức khỏe một chút.”

“Em biết rồi.”

Sơ Nghiên đem tập sách lấy ra, cũng đem đống đề hôm qua cô nghiên cứu đem ra. Đống đề này, cô đều giải được hết, bất quá vì giả cho giống thật một chút, đêm qua đúng thật là nghiên cứu một đêm.

Hai người ngồi với nhau, đều chỉ tập trung giải đề, Sơ Nghiên cũng đem một vài vấn đề khó của đề chỉ ra. Phó Niên Trạch cũng giảng lại một cách chi tiết dễ hiểu nhất. Ngoài anh ngữ ra, Sơ Nghiên cũng hỏi thêm vài đề toán, lý. Không khí giữa hai người ngày càng hài hòa.

Bất quá Sơ Nghiên không định chỉ tiếp cận hắn theo cách này, nếu cứ tiếp tục thế này, quan hệ giữa hai người có lẽ chỉ là thầy trò không hơn không kém.

Bọn họ giải đề cũng cả buổi chiều rồi, hiện tại cũng có chút đói. Phải nói từ lúc thức dậy đến giờ cô chưa có ăn gì a!

“Thầy, em cảm thấy chúng ta nên đi tìm chút gì đó bỏ bụng?”

Sơ Nghiên bỏ viết xuống, ngẩng đầu dò hỏi vị thầy giáo đang nghiêm nghị nghiên cứu đề bên kia. Phải nói lần giải đề hôm nay không hẳn là Phó Niên Trạch chỉ cô không, mà ngược lại hắn cũng bị làm khó.

Dù sao đề Sơ Nghiên nhận định là khó, thì đối với người khác mà nói, chính là cực kỳ khó. Chỉ sợ giáo viên đối với nó còn phải đau đầu.

Phó Niên Trạch nhìn lại đồng hồ, mới phát hiện thế nhưng đã hơn 4 giờ chiều. Hắn đem đề sắp xếp lại một chút, nói:

“Được, hôm nay đến đây thôi. Chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm, rồi thầy đưa em về nhà.”

“Vâng.”

Sơ Nghiên đem bút vở thu thập vào balo, hai người song song bước ra khỏi quán café. Phó Niên Trạch lần này cũng không đi xe đạp, mà là xe ô tô, hắn chở cô đến một quán ăn cách đó không xa.

“Đây là quán thầy hay đến, hương vị không tồi. Em xem muốn ăn gì?”

“Thầy hay đến ạ? Vậy là nhà thầy cũng ở gần đây ạ?”

Sơ Nghiên tiếp menu trong tay hắn, hỏi. Mặc dù cô đã biết nhà hắn ở đâu.

“Là trước kia thôi, hiện tại thì không gần lắm.”

Cô biết hẳn chuyện lần trước bị ám sát, Phó Niên Trạch đã chuyển nhà. Nói đến mấy tay bắn tỉa đó, cô cũng điều tra qua, đúng là có bóng dáng của Phó Niên Hằng. Sợ là chuyện sẽ không dừng lại ở đây đâu.

“Vậy em gọi món này đi.”

“Hửm? Ngôn Chỉ có phải không?”

Sơ Nghiên không ngờ đến, chỉ đi ăn một bữa còn có thể gặp người quen. Chỉ là cô cũng không có ấn tượng với người này lắm.

[Ký chủ, người này là hàng xóm gần nhà chị đó, người hay đến tìm mẹ Ngôn nói chuyện đó.]

Sơ Nghiên: “…” Hình như dì hàng xóm này không biết giữ mồm giữ miệng lắm, mỗi lần sang nhà cô đều là tám chuyện với mẹ cô. Cũng không biết trong lời bà ta có mấy câu thật mấy câu giả, đều là chuyện trên trời dưới đất.

“Ai nha, Chỉ Chỉ à, dì nói con mới có bao lớn, vẫn là lo học tập thật giỏi thi đại học đi. Mẹ con có biết chuyện này chưa?”

Sơ nghiên bị kéo sang một bên, dì hàng xóm một tay kéo cô, ánh mắt nhìn Phó Niên Trạch như đề phòng lang sói. Phó Niên Trạch có chút không được tự nhiên, hắn đứng lên, đi đến chỗ hai người.

“Chào dì, tôi là Phó Niên Trạch, là thầy giáo dạy ở trường của em Ngôn Chỉ, mong dì đừng hiểu lầm. Hôm nay tôi phụ đạo cho em ấy, đến giờ ăn nên mới dẫn em ấy đi ăn thôi.”

Ánh mắt dì hàng xóm tựa hồ còn nghi ngờ, không tin tưởng lời Phó Niên Trạch nói lắm, hắn cũng quả thật bất đắc dĩ. Sơ Nghiên kéo dì hàng xóm qua một bên, nói:

“Thầy ấy đúng là thầy của con, thầy ấy hơn con đến 7 tuổi, dì à, dù là yêu đương con cũng không lựa người già thế đâu.”

Phó Niên Trạch: “…” Hắn hình như nhìn cũng đâu có già lắm?

Sơ Nghiên dỗ được dì hàng xóm rời đi, sau đó mới quay lại bàn ăn. Bất quá dụ người đi là một chuyện, còn việc bà ấy về có gì đó về cô hay không thì là một chuyện.

Phó Niên Trạch thở dài, cũng ngồi xuống. Thức ăn lúc này đã được dọn lên, hai người đều im lặng dùng bữa, cũng không nói chuyện gì.

Dùng bữa xong, hai người vừa bước ra khỏi nhà hàng, đột nhiên một cái chậu hoa từ trên cao rơi xuống, vô tình hay cố ý rơi đúng vào chỗ Phó Niên Trạch. Chỉ là may mắn lúc đó chìa khóa xe bị rơi, hắn vừa đúng lúc xoay người đi vào. Ánh mắt hắn hơi đổi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe tiếng xin lỗi cuống quýt phía trên.

“Xin lỗi, thành thật xin lỗi, không ai bị thương chứ?”

Là người ở tầng trên trồng cây ở ban công, không hiểu sao lại rơi xuống. Phó Niên Trạch nói không sao, cũng nhận lời xin lỗi, sau đó dặn người đó sau này cẩn thận một chút.

Sơ Nghiên lại nhìn chằm chằm chậu hoa, hơi suy tư. Phó Niên Trạch chỉ xem đây là tai nạn trùng hợp đơn thuần, sau đó lái xe đưa Sơ Nghiên về nhà.

“Cảm ơn thầy.”

Phó Niên Trạch rời đi, Sơ Nghiên cũng chậm rãi vào nhà. Lên đến phòng, cô lấy ra một mảnh vỡ của chậu hoa vừa rồi.

“Hệ thống, thế giới này chỉ là vị diện học đường bình thường sao?”

[A? Đúng vậy nha, làm sao vậy ký chủ đại nhân?]

“Ha, vậy sao ta lại cảm nhận được Tinh thần lực vẫn còn đọng lại trong vật này đâu?”

Tu luyện Tinh Thần lực chỉ xuất hiện ở các vị diện huyền huyễn, nhưng hiện tại lại xuất hiện ở vị diện học đường bình thường như này.

“Hắn tới rồi.”

Hơn nữa còn đang nhằm vào nhóc con của ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play