Vương Tuyết Băng nhìn mẹ chồng của mình khẽ cười, lắc đầu: " Mẹ à, con không sau. Dù gì thì con đã bước vào giới Giải Trí thì chuyện thức khuya dậy sớm cũng như ăn uống không đều độ sẽ dẫn đến xuống ký thôi mà. Một thời gian nữa sẽ ổn lại thôi. "

Bà Triệu nghe cô nói vậy liền không vui vẻ mà trừng mắt nhìn thằng con thiếu đánh nhà mình trách mắng: " Thằng nhóc thói, có phải con không để cho con dâu mẹ ăn đầy đủ không vậy? Hay là do con thiếu tiền? ".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3. Chú Nhỏ
4. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
=====================================

...----------------...

Triệu Hàn Lâm đang ngồi uống trà bỏng dưng bị mẹ ruột gọi tên: "..."

Mẹ à, sau mọi chuyện không tốt đều đổ thừa cho con hết vậy?

Vuốt mặt, Triệu Hàn Lâm nhìn mẹ mình với ánh mắt đầy ai oán: " Mẹ, thật sự không phải như mẹ nghỉ đâu. Dạo này do cô ấy đi sớm về muộn nên mới ảnh hưởng đến việc ăn uống thôi. "

" Hừ!!! Thằng nhóc thói con đừng tưởng ta không biết nha. " Triệu phu nhân liếc mắt nhìn hắn đầy ghét bỏ, quay sang bà nắm tay cô con dâu nhỏ của mình bảo: " Tiểu Tuyết, nào chúng ta vào dùng bữa tối đi. Mặc kệ nó. "

Triệu lão gia không thể nói nên lời nhìn vợ mình: ".... "

Ông kiểu, chắc hai thằng nhóc đó không phải con của bà đấy chứ? Sao có bà mẹ nào lại không ưa con mình vậy?

Mắt thấy mẹ chồng con dâu dắt tay nhau đi vào phòng ăn, Triệu Hàn Lâm nhìn ba anh hỏi: " Ba, anh cả vẫn không chịu về sao? "

" Ừ, nó bảo thư ký gọi điện nói là đang ở nước ngoài bàn họp đồng gì đó. Ba cũng không rõ nữa. " Triệu lão gia lắc đầu nói, ngay cả căn nhà này muốn gặp nó còn khó hơn lên trời nữa.

Hợp đồng gì chứ?

Chỉ là tâm tư của thằng con cả nhà ông quá sâu mà thôi?

Ông không thể hiểu nổi được con người của anh nên chỉ mới tin là anh thật sự rất bận, bận rộn đến nỗi gần bảy tám năm vẫn không chịu quay về căn nhà này.

Nhìn ông như thế, Triệu Hàn Lâm cũng không nỡ nói đến chuyện của bản thân anh và cô.

Trái lại ở trong phòng ăn, Vương Tuyết Băng đã nhìn bà khẽ mở lời: " Mẹ, hôm nay bọn con về đây có chuyện muốn thưa với mẹ. "

Triệu phu nhân nhìn cô khẽ cười, chờ cô nói tiếp.

" Mẹ, bọn con đã quyết định ly hôn rồi. " Vương Tuyết Băng nhìn bà, đưa tay ra nắm bàn tay của bà: " Mẹ, hai năm này, con rất cảm ơn vì mẹ đã yêu thương và săn sóc cho con. Cũng như đã cho con rất nhiều niềm vui và hạnh phúc. "

Triệu phu nhân nhìn cô, bà thở dài lên tiếng: " Bé con, mẹ đã biết chắc hai đứa sẽ ly hôn, nhưng không biết là sớm hay muộn mà thôi. Dù sao cả hai đứa cũng vì tờ hôn ước lúc nhỏ mà đồng ý lấy nhau, làm cho mẹ rất vui. Nhưng không sao, dù hai đứa đã ly hôn nhưng mẹ vẫn xem con là con gái của mình. "

Bà vừa nói vừa đưa tay xoa máy tóc dài đen nhánh của cô, bà thật lòng xem cô là con gái của bà mà nâng niu chiều chuộng, vì vậy bà cũng không mấy đau lòng.

" Nhớ đó, cho dù hai đứa đã ly hôn, nhưng con cũng không thể vì công việc mà bỏ quên sức khỏe có biết không? Còn nữa nếu sau này hai thằng con trai của mẹ có kết hôn, cũng không có ai có thể vẹn toàn như con gái của mẹ được. " Triệu phu nhân thở dài nói thật lòng mình, bởi bà biết rất ít người mà có thể tự làm chủ bản thân mà không dựa vào gia tộc.

Vì vậy bà mới nói ra những lời đó.

Nhưng tương lai, bà lại không thể ngờ cô con dâu út này lại trở thành vợ của thằng con trai cả của bà. Hơn thế bà còn nhìn thấy được vẻ mặt hạnh phúc đẹp lòng người của cô, không chỉ có vậy, bà lại được chứng kiến cảnh thằng con cả nhà mình lại cưng chiều cô tới mức không cho cô cô đọng đũa luôn.

Bà lại nhìn thấy được sự cưng chiều của lúc đó làm bà cho rằng cả cô và anh đã lén lút sau lưng với nhau rất nhiều năm nên mới có thể ăn khớp đến vậy.

Đúng lúc này,hai cha con Triệu lão gia cùng nhau đi vào phòng ăn, vừa vào đến ông đã nhìn thấy vợ mình và con dâu nhỏ vẫn còn trò chuyện vui vẻ.

" Bé con, nếu hai đứa đã ly hôn vậy giờ con đang ở đâu? " Triệu phu nhân nhìn cô hỏi.

Động tác dùng bữa của cô gái rất tinh tế, ăn chậm nhai kỹ và...cực kỳ kén ăn.

Rõ ràng món ăn yêu thích được Triệu phu nhân căn dặn làm riêng, nhưng trong chén đĩa bên cạnh đều là những món kèm bị cô lựa ra bằng hết.

Hành, gừng, tỏi, hành tây, rong biển, súp lơ xanh, bắp cải tím...

Vương Tuyết Băng đang dùng đũa gắp những thứ mình không thích ra, nghe bà hỏi cô mới ngước mắt lên nhìn: " Mẹ không cần lo lắng, con có căn biệt thự riêng, sẽ dọn đến đó sau khi thủ tục ly hôn hoàn thành ạ. "

" Như thế không được, không mấy con dọn đến đây sống cùng bọn ta đi. " Triệu lão gia lên tiếng phản đối ngay.

Triệu Hàn Lâm nghe vậy cũng lên tiếng phản đối: " Đúng vậy đó Tiểu Tuyết, em cứ ở biệt thự của anh đi. Còn căn hộ đó để anh cho người dọn dẹp và bảo an lại rồi em hẳn dọn đi. Được không? "

Triệu phu nhân cũng gật đầu tán thành cách nói của hai cha con Triệu lão đầu: " Đúng vậy đó. Con thân là con gái nên an toàn là trên hết. "

Cô nhìn mọi người lo lắng cho mình như vậy chỉ miễn cưỡng gật đầu: " Vậy con nghe theo sự sắp xếp của mọi người. "

Đến khi kết thúc bữa ăn cũng đã là việc của một tiếng sau, Vương Tuyết Băng nhìn mọi người cũng đứng dậy chào hỏi: " Ba mẹ, con còn có việc phải đi trước. "

" Được, đi đường cẩn thận đó biết không? "

Hai ông bà Triệu đồng thanh dặn dò cô.

Sau khi rời khỏi nhà chính, cô lái xe trở về Vương gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play