Anh Tư Vương Thừa Quân cùng quản gia khẽ thở phào khi nhìn thấy cô sau ba ngày cuối cùng chịu ăn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thực tế lại chứng minh cho họ thấy…

Chính là…

Vương Tuyết Băng vừa cho muỗng cháo vào miệng nhưng chưa kịp ném ra mùi vị gì đã đỏ mắt, buông luôn cả điện thoại trong tay xuống chạy thẳng vào nhà vệ sinh mà nôn ói.

Nhận thấy biểu hiện lạ của cô, Vương Thừa Quân nhíu mày, cầm điện thoại của mình lên, lại liếc mắt nhìn về phía quản gia nói khéo: " Dì đi theo con bé đi. "

" Dạ, Tứ thiếu gia. " Quản gia gật đầu, rất nhanh đã đuổi theo cô vào trong nhà vệ sinh.

Vương Thừa Quân nhìn thấy không còn ai ở bên cạnh, vì để an toàn, anh liền cầm điện thoại đi ra ban công để nói chuyện.

" Có phải cậu không dùng bảo hộ không? Hay là cậu đã tính trước mẹ Tô không đồng ý nên đã chọc thủng bao? "

Dù câu hỏi trách mắng của anh không đầu không đuôi, nhưng anh vẫn hiểu được nên rất thản nhiên gật đầu: " Đúng là không dùng bảo hộ, hơn nữa đêm đó là ngày nguy hiểm nên rất có thể trúng thưởng ngay. "

" Ý của cậu là…" Vương Thừa Quân to mắt nhìn anh, tức đến mức không thể nói thêm.

Triệu Hàn Dương tay cầm ly rượu, vẻ mặt hiện lên ý cười: " Đúng đó, chính xác là buổi tối hôm ở Bali trước khi cậu đến. "

Được lắm, cậu rất thâm sâu.

Ngày nguy hiểm cậu cũng tính ra được.

Đúng là bá chủ Nam Kinh có khác nhỉ.

Dù tức giận đến mấy, Vương Thừa Quân cũng không thể làm lơ thêm nữa, quan trọng nhất hiện tại là sức khỏe của con bé ấy sẽ không thể chịu đựng thêm, giờ đây cũng như hiện tại không chỉ có một mình em gái anh, ngay cả đứa nhỏ chưa thành hình cũng không thể thiếu chất dinh dưỡng từ mẹ, nên dù Vương Thừa Quân có tức giận cũng phải kìm nén, hỏi: " Vậy cậu tính thế nào? Nếu nói như cậu, khả năng rất cao con bé ấy đã có rồi? "

" Chăm sóc cô ấy giúp tôi hai ngày, chuyện khúc mắc và lo lắng hiện tại của “mẹ vợ” tôi sẽ giải thích. " Triệu Hàn Dương lên tiếng chắc nịch.

Vương Thừa Quân gật đầu, trong lòng thầm rủa tên trong điện thoại ngàn vạn lần, hừ, em gái bé nhỏ của anh cứ thế đã bị con heo thói cởm mất rồi.

Trái lại không khí khá yên ắng của hai người, bên trong phòng vệ sinh lúc này, Vương Tuyết Băng không ngừng nôn ói, nhưng cô vẫn không nôn ra được thứ gì.

Chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt xanh mét của cô lúc này cũng đã lắm tắm mồ hôi lạnh.

" Tiểu thư, người đã thấy đỡ hơn chưa. " Quản gia lo lắng, không ngừng đưa tay vuốt lưng cô, giúp cô thuận khí.

Vương Tuyết Băng không lên tiếng, với lại hiện giờ đây cô cũng không ngừng né tránh hành động của người quản gia, tiếp tục cấm mặc vào bồn rửa tay nôn ra cả mật xanh.

Cũng phải thôi, giờ cô có muốn nôn cũng không thể nôn, dù sao đã mấy ngày cô không ăn không uống thì cô nôn ra được thứ gì?

Vương Thừa Quân đứng bên ngoài nhìn thấy hết mọi hành động của em gái, không khỏi nhíu mày nhìn tảng đá trong điện thoại,làu bàu: " Cậu xem, con bé bây giờ tính cách sao lại giống cậu đến vậy hả? "

Triệu Hàn Dương đơn nhiên nhìn thấy hết mọi đọng tác nhỏ của cô gái nhỏ, anh cong môi cười: " Cậu bảo người làm pha ly sữa ấm cho cô ấy uống ấm bụng đi. "

" Biết rồi. " vừa trả lời ai kia, Vương Thừa Quân lại cộc tính nhìn người giúp việc: " Cô vào phòng bếp pha ly sữa ấm đến đây. "

Người giúp việc gật đầu, nhanh chân chạy đến phòng bếp pha ly sữa ấm theo lời của thiếu gia.

Triệu Hàn Dương như nhớ đến cái gì đó, anh đưa mắt nhìn bên cạnh quầy bar có vài thùng sữa bột được đặt ngay bên cạnh đã được anh bảo bốn con chim ri mua trước, anh lên tiếng: " Một lúc nữa tôi sẽ bảo Vàng Ưng đưa vài hộp sữa và một số món dinh dưỡng đến, cậu cẩn thận sắp xếp giúp tôi. "

Nghe tảng băng nói, anh thật sự không biết nên cười hay nên khóc đây, rốt cuộc cậu ta đã chuẩn bị những thứ dành cho bà bầu từ khi nào vậy trời.

Sau giờ anh nghe giống như cậu ta đã chuẩn bị từ rất lâu trước đây vậy?

Qua nữa tiếng sau khi anh căn dặn xong, lúc này Vương Tuyết Băng cũng đã được Vương Thừa Quân đưa về phòng để hai cho hai người có không gian riêng mà trò chuyện.

" Bé ngoan, em đã mệt cả buổi sáng rồi nên nghỉ ngơi một chút đi. " Triệu Hàn Dương nhìn vành mắt đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng của cô cũng đã khô khóc,anh rất đau lòng, liền lên tiếng bảo.

Vương Tuyết Băng nằm trên giường, tay cầm điện thoại của anh trai, lắc đầu, cô không muốn ngủ, cô sợ sau khi ngủ dậy sẽ không được nhìn thấy anh nữa, giọng nói run rẩy sắp khóc đến nơi: " Không muốn, em sợ sau khi thức dậy sẽ không thể nhìn thấy anh nữa. "

Nhìn cô như thế, Triệu Hàn Dương đang ngồi ở quầy bar liền đứng phắt dậy, đi ra ngoài, anh không thể nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô thêm nữa, dù thế nào anh cũng phải đem cô về lại bên cạnh anh, bằng mọi giá, lên tiếng: " Bé ngoan, không khóc nữa, giờ anh đi đến đón em ngay. Trong thời gian đến đón, em nên ngủ một giấc, khi em thức dậy sẽ nhìn thấy anh, được không? "

" Thật không? " Vương Tuyết Băng nhìn anh, như muốn xác định.

Anh gật đầu nhìn cô gái nhỏ, khi cô thấy anh gật đầu chắc chắn nên yên tâm, không còn gì phải sợ hãi mà từ từ thiếp đi.

Triệu Hàn Dương thấy cô đã ngủ cũng thở phào, anh cũng không ngừng ý định sẽ đến đón cô, nên anh vừa bước ra khỏi cửa biệt thự đã thấy đám Hắc Ưng đã đứng chờ lệnh từ lúc nào.

Hắc Ưng vừa nhìn thấy lão đại ra ngoài cũng đẹp luôn điếu thuốc đang hút dỡ, đi đến bên cạnh anh, cung kính, mở cửa xe cho anh ngồi vào bên trong.

Khi thấy anh đã ngồi vào trong xe, đám Hắc Ưng cũng rất có trật tự mà theo sau.

" Lão đại, chúng ta đi đâu ạ? " Hắc Ưng vừa đánh lái rời khỏi biệt thự, đoàn xe lúc này vừa rời khỏi lưng chừng núi, nhìn anh từ kính hậu hỏi dò.

Triệu Hàn Dương vừa ngồi vào trong xe liền nhắm mắt, lên tiếng: " Đến Vương gia đó người. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play