Triệu Hàn Dương nghe vậy liền cúp máy, mở ngăn tủ quần áo bên cạnh liền nhìn thấy đồ của anh thường mặc đều được cô gái nhỏ sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.

Anh cũng không chần chừ liền cầm bộ quần áo khoác của anh đi vào phòng tắm cùng cô nhỏ.

Khi vừa đi vào bên trong, Triệu Hàn Dương nhìn cô gái nhỏ không biết nên khóc hay nên cười đây.

Cảnh tượng trong phòng tắm lúc này cũng rất ấm áp, Vương Tuyết Băng nằm trong bồn tắm úp mặt lên cạnh bồn, gần như hơi ấm trong bồn giúp cô gái nhỏ thư giãn đến mức ngủ gà ngủ gật trong bồn tắm luôn rồi.

Thấy vậy, anh cũng không chần chừ mà lột quần áo trên người xuống mà bước chân vào bồn tắm cùng với cô.

Nhận ra sự bất thường, cô gái nhỏ nào đó ti hí mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh mà giật mình, định ngồi đứng lên nhưng người tính không nhanh bằng hành động của anh.

" Anh…anh sao lại vào đây? " Vương Tuyết Băng mặt đỏ tía tai lắp bắp hỏi.

Triệu Hàn Dương vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô gái nhỏ, để cô ngồi ở trong lòng ngực được anh vòng tay ôm lấy, giọng nói trầm ấm vang lên: " Bé con, có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy đâu. Ngoan ngoãn nào, chúng ta tắm nhanh còn mau chóng xuống dưới tầng nào. Hơn nữa em vẫn đang bị cảm đấy, anh tắm cùng em sẽ yên tâm hơn đôi chút. "

Vương Tuyết Băng nhìn anh đầy nghi hoặc:" …" Yên tâm á, hình như cô không tin vào lời nói của anh đâu nhé.

Chẳng phải anh cũng đã nói cô đang bị cảm, vậy không biết lúc trưa người nào đã bắt cô lăn giường vậy?

Không phải là Triệu Hàn Dương anh sau?

Triệu Hàn Dương quả thật không đáng tin chút nào.

Hừ, có người đàn ông nào đó nói một lần rồi lại một lần…

Kết quả đã hại cô cả đêm không thể chợp mắt.

Đến sáng hôm sau kết quả đau lưng, mỏi gối, nhức eo, mắt cũng sưng đỏ, môi cũng sưng nốt… ngay cả khắp người không có chỗ nào lành lặn cả.

****

Hai mươi phút sau, Triệu Hàn Dương và Vương Tuyết Băng cũng đã tắm rửa thay nốt quần áo mới, sau đó cả cô và anh mới đi xuống tầng.

Vừa bước xuống cầu thang, Triệu Hàn Dương liền được chứng kiến cảnh tượng hiếm hoi của gia đình cô.

Ba Vương bị mẹ Tô cầm lấy muỗng canh đánh ông phải kêu la oai oái, không chỉ có vậy một bên đánh một bên xin tha.

Bốn anh trai cô có vẻ bình thản xem trò vui như thể yêu cầu mỗi khi về đến Vương gia, họ sẽ không bao giờ thiếu nụ cười cũng như các hành động đánh yêu của mẹ Tô.

Riêng chỉ có mỗi Vương Tuyết Băng vừa nhìn đã biết, chỉ có mỗi chuyện ba Vương không thấy cô liền hỏi đến đã bị mẹ Tô vả mặt ngay.

Vương Tuyết Băng nhìn anh, bàn tay nhỏ được anh nắm đã ấm lên rất nhiều, cô nhỏ tiếng nói: " Hàn Dương, anh đừng có bất ngờ như thế. Mẹ Tô trước giờ đều rất trẻ con, khi em còn nhỏ không phải anh cũng đã chứng kiến cảnh mẹ Tô ôm em không buông sao? "

Đúng là anh đã từng chứng kiến, khi ấy anh chỉ nghỉ rất đơn giản mẹ Tô có lẽ không muốn con gái tự mình bước đi, cho nên từ nhỏ cô luôn được cả gia đình ôm trong vòng tay mà trưởng thành.

Triệu Hàn Dương nhìn cô gái nhỏ khẽ cười, gật đầu, nắm tay cô đi xuống từng bật thang cuối cùng, khi bước vào phòng khách, anh Cả Vương Tử Tâm nhướng mày nhìn hai người, đưa mắt nhìn chiếc ghế còn trống bên cạnh anh.

Triệu Hàn Dương liền ngồi xuống, vòng tay ôm eo cô, để cô ngồi trên vành ghế, nhận lấy ly nước ép từ tay Vương Tử Tâm đưa cho cô gái nhỏ, còn bản thân anh cùng Vương Tử Tâm và Vương Thừa Quân uống rượu.

Anh Hai Vương Tử Nhân vẫn đang chơi cờ cùng anh Ba Vương Thừa Duật cũng ngước mắt nhìn lên, thấy em gái ngồi trên tay vịn của chiếc ghế khẽ cười, lại nhìn cánh tay của người tên bạn thân mà nhíu mày làu bàu: " Cậu ta có cần ôm chặt em gái nhỏ của chúng ta như vậy không? Nhìn thật là chướng mắt nha. "

" Anh Hai nếu đã chướng mắt có thể nói thẳng, hoặc nói với mẹ Tô. " Vừa nói, Vương Thừa Duật đặt quân cờ của mình xuống, nhỏ giọng nhắc nhở thêm một câu: " Nếu để em gái nghe thấy, anh chắc chắn sẽ bị em gái tẩn một trận ra trò đấy. "

Vương Tử Nhân nghe thấy những lời của em trai khuyên rất có lý nên anh vẫn là âm thầm đi mách lẻo với mẹ Tô là tốt nhất.

Trái ngược với không gian yên tĩnh của mấy anh em, ba Vương mẹ Tô vẫn rất ầm ĩ, đến khi Vương Tuyết Băng chán trường ngồi hẳn vào lòng của Triệu Hàn Dương ngáp ngắn ngáp dài một lúc lâu, đôi mắt của cô sắp híp lại vì cơn buồn ngủ đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh.

Triệu Hàn Dương cụp mắt, xoa nhẹ đỉnh đầu cô, hỏi: " Em buồn ngủ rồi sau. "

Vương Tuyết Băng chẳng thèm đáp lại, cô dụi cả khuôn mặt nhỏ vào lòng ngực anh như thể nói lên tất cả, cô thật sự rất buồn ngủ nha.

Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn cảnh thân mật của hai người, chép miệng chán ghét lên tiếng: " Bà Tô Tiểu Hạ, nếu bà còn đánh ông Vương nữa có lẽ cục cưng của bà phải để bụng đói đi ngủ mất đấy. "

Nghe thấy những lời của con trai cả, mẹ Tô Tiểu Hạ đã dừng hết mọi đọng tác đánh người của bà, bà phi thẳng vào trong nhà bếp bê chén súp cua ra, đi đến trước mặt cô con gái nhỏ, lên tiếng: " Cục cưng, nào ăn chén súp cua lót dạ trước, mẹ vào trong nấu thêm vài món yêu thích cho con xong chúng ta liền dùng bữa tối. "

Vừa nói xong, mẹ Tô lại liếc mắt nhìn ông chồng của bà, hừ cũng tại ông mà con gái của bà chưa kịp ăn gì đã muốn đi ngủ.

Không được, hôm nay bà phải bắt ông ngủ ở phòng khách mới được.

" Tiểu Liên, mau chóng đem chăn gối của ông chủ sang phòng khách cho tôi. " mẹ Tô Tiểu Hạ nhìn người làm tên Tiểu Liên nói.

Tiểu Liên gật y, dạ dạ vâng vâng xong cũng theo lời bà chủ liền mang chăn gối của ba Vương sang phòng khách ngay.

Mấy anh em Vương Tử Tâm nhìn cảnh trước mắt liền bật cười, Triệu Hàn Dương cũng chú ý đến hành động của người làm lại nhìn cô gái nhỏ được anh đút từng muỗng súp cua, nhỏ giọng hỏi: " Em không bất ngờ sao? "

Vương Tuyết Băng lắc đầu, nhìn ba Vương khẽ bật cười: " Không mấy bất ngờ, trước đây cũng đã từng như vậy. Hể ba Vương chọc mẹ Tô nổi giận y nhu cầu là cảnh tượng trước mắt sẽ được lập lại rất nhiều lần, cho nên em cùng với các anh ấy nhìn riết quen luôn. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play