Vương Tuyết Băng đứng đó thất thần một hồi lâu, lại nhìn bầu trời xanh mây trắng trước mặt, khẽ cười, cô đã nghỉ ngơi cũng lâu rồi nhỉ, nếu cô còn không ra mặt nữa chắc sẽ có nhiều người không còn nhớ đến Cửu tỷ của của Tuyết Ưng hội.

Không nghĩ thêm, Vương Tuyết Băng sửa soạn lại bản thân đôi chút mới bước ra ngoài, đảo mắt nhìn thấy Triệu Hàn Dương và anh tư cô Vương Thừa Quân vẫn còn đang ngồi uống rượu trước quầy bar nhỏ ở một góc bên trong khoang máy bay.

Cả hai người đều nghe thấy tiếng bước chân phía sau, liền ngước mắt nhìn, Triệu Hàn Dương vừa nhìn thấy cô đưa tay trái về phía cô gái nhỏ của mình.

Vương Tuyết Băng thấy tay anh đưa về phía mình, cô cũng không ngần ngại chìa tay ra nắm lấy bàn tay to lớn đầy ấm áp chỉ thuộc về anh, đi về phía ghế bên cạnh anh ngồi xuống.

Thấy cô ngồi xuống ghế bên cạnh, anh liền vòng tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô đồng thời dùng chúc sức kéo luôn chiếc ghế cô đang ngồi lại cạnh anh.

Vương Thừa Quân thấy em gái nhỏ của mình, anh dù không lên tiếng nhưng hành động lại rất tự nhiên rót ly rượu thêm vài viên đá rồi mới đưa đến trước mặt em gái mình.

Miệng vẫn không quên trêu chọc cô: " Nhóc con, anh cảm giác từ lúc em mất trí nhớ đến khi trí nhớ được khôi phục lại, hình như càng lười hơn trước nhỉ. "

Nghe anh trai trêu chọc, cô khẽ cười, mặt có chút đỏ lên, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống vòng tay ngay eo mình, lại đưa mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của người nào đó bên cạnh, như thể rất muốn mắng 18 đời tổ tiên của anh vậy.

Vương Tuyết Băng một bộ dáng e thẹn, rất muốn phản bác: Sau anh không đi hỏi tên bạn thân của mình đi.

Từ lúc được ăn mặn đến giờ, có đêm nào cô được ngủ một giấc tử tế đâu.

Vừa uất ức, vừa ai oán Vương Tuyết Băng âm thầm đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặc trên eo nhỏ của cô, âm thầm dùng lực nhéo mạnh lên bàn tay anh một cái rõ đau.

Nhưng Triệu Hàn Dương chỉ cười như thể cái nhéo này của cô đang gãi ngứa cho anh vậy không đau một tẹo nào, bàn tay to lớn của anh vừa bị nhéo rất nhanh đã trở tay nắm chặt cả năm ngón tay nhỏ bé của cô.

" Vương Thừa Quân, nếu cậu đã rảnh rỗi như thế, không bằng đến Dương Hoàng quản lý cả tập đoàn giúp tôi đi. " Triệu Hàn Dương cười nhạt, liếc mắt nhìn Vương Thừa Quân một cái rõ ràng là đang cảnh cáo anh.

Nhìn cậu bạn thân kiêm em rể này, Vương Thừa Quân liền nuốt nước bọt, thôi chết, anh quên rằng trêu chọc em gái, người nhận hậu quả nặng nề lại là anh.

Đáng hận!!!

Bốn tiếng sau, chiếc máy bay Dương Hoàng cũng đã hạ cánh an toàn, đoàn người Triệu Hàn Dương, Vương Tuyết Băng, Vương Thừa Quân cùng đám Hắc Ưng bước ra khỏi cầu thang mạn, hoàn thành nốt những thủ tục nhập cảnh nữa là xong.

Nữa tu tiếng sau, Triệu Hàn Dương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô nhưng hơi lạnh,anh thoáng chốc nhíu mày, cầm hẳn bàn tay của cô bỏ vào trong túi áo khoác của anh, lên tiếng: " Cậu trở về trước đi. "

" Được thôi. " Vương Thừa Quân gật đầu đồng ý, lại nhìn về phía em gái như muốn hỏi em có muốn về cùng không?

Triệu Hàn Dương nhìn anh, vòng tay ôm cô vào lòng ngực của anh, dùng áo khoác lớn bao bọc cô gái nhỏ của anh nói: " Sáng mai mình sẽ đưa cô ấy quay về Vương gia. "

Nhận được đáp án, Vương Thừa Quân rất muốn lên tiếng nói thêm nhưng không kịp,anh bất lực tên tảng băng cứ vậy mà cỏm mất em gái đi trước mặt mình.

Kệ đi, dù sau cũng về đến Nam Kinh rồi, tên đó cũng không thể trốn tránh được mà buộc phải đối diện với hai vị lão nhân gia đang chờ con gái ở Vương gia kia.

Trên xe, Vương Tuyết Băng cũng đã được anh ôm vào lòng, mặc dù thời tiết Nam Kinh bây giờ cũng không quá lạnh nhưng về chiều tối nhiệt độ sẽ cao.

Với lại Vương Tuyết Băng cũng vừa mới khỏi bệnh, lại trở về đúng thời gian cuối năm, còn phải hứng gió lạnh khi vừa bước xuống máy bay, làm thủ tục nhập cảnh chịu thêm máy lạnh ở chế độ thấp, như thế đối với cô không thể không bị nhiễm lạnh.

Vừa nhắc đến, Vương Tuyết Băng ở tronh vòng tay rắn chắc hơn cả thép kia nhảy mũi liên tục không thôi.

Vương Tuyết Băng cảm giác được thể chất và sức khỏe đang giảm mạnh: " Hắc xì, hắc xì…"

Vừa hắc xì, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống.

Triệu Hàn Dương thấy cô gái nhỏ của mình cứ như vậy rất đau lòng, vòng tay ôm chặt cô hơn, bàn tay kia dùng khăn giấy lau nước mũi và nước mắt vẫn thi nhau chảy xuống kia, anh cất giọng trầm ấm: " Ngoan, em nằm ngủ một lát đi, khi nào tới nhà anh sẽ gọi em dậy. "

" Dạ được ạ. " Vương Tuyết Băng gật đầu đáp lại anh bằng giọng mũi, rất nhanh cô đã nằm dựa hẳn vào lòng ngực của anh ngủ thêm một chút.

Hơn một tiếng sau, đoàn xe Dương Hoàng đã đậu trước sân biệt thự Nam Kinh.

Triệu Hàn Dương thấy cô vẫn còn ngủ rất say cũng không lên tiếng gọi cô dậy.

Hắc Ưng thấy thế liền nhắn mở cửa tự động giúp lão đại nhà mình.

Ánh sáng giữa khoảng sân rộng lớn hắc vào trong xe, Vương Tuyết Băng thoáng chốc nhíu mày, cựa quậy trong lòng ngực anh một hồi, anh thấy vậy liền dùng áo khoác dày đang được đặt bên cạnh trùm lên người cô,che đi ánh sáng kia, cô nhóc không còn cảm giác bị ánh sáng làm phiền liền chớp chép miệng tìm một tư thế khá thoải mái ngủ tiếp.

Nhìn hành động nhỏ đáng yêu của cô, anh cong môi cười, cuối mắt hôn lên trán cô gái nhỏ, rồi mới chịu bước xuống xe, chậm rãi nhưng vững chắc đi vào bên trong biệt thự.

Cả hai con chim ri đưa mắt nhìn nhau, Lục Ưng và Hắc Ưng cảm giác từ lúc chủ mẫu xuất hiện đến giờ, lão đại nhà họ càng để lộ đuôi sói ra ngoài rồi.

Đúng là conditinhyeu rất làm cho người khác thay đổi mà.

Ngay cả lão đại của họ bao nhiêu năm cao lãnh cấm dục bao nhiêu thì giờ đây cũng đã hóa thành sói sám mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play