Đường Y Y chuyển nhà ngày thứ hai đã bị thương nặng.
Vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp, cô không phải là người sợ khổ sợ mệt, cả ngày hôm qua làm việc cũng không khóc thảm như thế, nhưng mà sáng sớm nay, cô ăn bánh mì và uống sữa xong, khi tháo dỡ khung gỗ còn sót lại từ đêm qua, đã xảy ra sự cố.
Cô có một số cây lớn được đóng trên khung bằng gỗ, khung gỗ đều được đóng đinh khi gói đồ, mà cô hiện tại không có bất kỳ dụng cụ nào trên tay.
Cô không phải nhìn chằm chằm quá trình trang trí nhà ở, dụng cụ các thứ cô có một ít, còn lại là khi mua TV, tủ lạnh được tặng một số thứ như tua vít v.v., bây giờ phải nhổ đinh lên, cô lấy dụng cụ ở đâu ra?
Đường Y Y cố gắng nhổ đinh lên bằng tay không.
Cái giá gỗ kia thế nhưng không bị sứt mẻ chút nào!
Cô dùng tất cả dụng cụ có trên tay, thế nhưng vẫn không có cách nào làm được!
Đường Y Y hai mắt tối sầm thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Ôi chúa ơi...
Cô có một gốc cây đằng bản Nguyệt Quý Florentina, một gốc cây hồng nhạt long sa bảo thạch cùng với một gốc cây Charlotte phu nhân được cô nuôi trên sân thượng 3 năm nay, dự định sau khi chuyển đến sẽ để trong sân, ngoài ra còn có một số hoa hồng khác và cẩm tú cầu cỡ lớn, kết quả thế nhưng chính mình lại không mở thùng đóng gói ra được?
Mấy cái đóng gói này là cô nhìn người khác làm, người của công ty chuyển nhà nói với cô: cái này tháo rất dễ, lấy tay tháo ra là được.
Đường Y Y tin.
Vật lộn nửa tiếng, Đường Y Y nhìn những khung gỗ đang xếp hàng chờ cô tháo ra, lòng lạnh như tro tàn.
Cô thật sự rất đau đầu, tục ngữ nói đánh không lại thì bỏ qua, Đường Y Y chọn cách nằm im.
Tự mình cầm ly sữa ấm, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, sáng nay cô nghe thấy bên ngoài có người bán ghế nên đã mua bốn chiếc, giá cả rất bình dân.
Ghế nhỏ hình con ngựa, trong thôn hầu như mỗi nhà đều có, thỉnh thoảng các bác gái lớn tuổi lại mang ghế nhỏ ra phơi nắng trước cửa.
Thói quen ở thôn là sáng thức dậy sớm, cửa chính và cửa sau đều mở ra, đến tận lúc buổi tối đi ngủ mới đóng lại. Bình thường giữa ban ngày sẽ không có ai đóng cửa, cho nên xem cửa có mở hay không là biết trong nhà có người hay không.
Đường Y Y phát hiện được điều này lúc sau liền thoải mái mở cửa.
Cô thoải mái ngồi trên ghế nhỏ cầm trà sữa uống.
Cô đã tính sai một chuyện.
Trường hợp của cô với người khác trong thôn không giống nhau.
Nhà cô vẫn chưa thu dọn tốt, tầng 1 gần như là một đống hỗn độn, nhà cô cũng mở ra hai cửa lớn, tầng 1 hầu như là lộ hết ra ngoài, thế cho nên những người đi ngang qua đều tò mò nhìn vào, còn chào hỏi cô, hỏi xem chuyện chuyển nhà có cần hỗ trợ một số việc linh tinh hay không.
Những người hỏi đa phần đều là những bác gái lớn tuổi, nhìn qua còn không khỏe bằng cô, Đường Y Y sao dám làm phiền người khác, lịch sự cảm ơn nói không cần.
Thế nhưng Đường Y Y đúng là đang chờ một người, người có thể giúp cô mà cô không cảm thấy xấu hổ, ----- chú ba.
Cô là người da mặt rất mỏng, nhưng tiền thì cô ấy rất hào hóng, thường những người giúp cô một chút cô liền cho họ tiền công rất hậu hĩnh, chú ba bận việc phòng ở của cô một năm, tất nhiên là được Đường Y Y gửi rất nhiều tiền lì xì, đúng là giàu to nha.
Có mối quan hệ này, Đường Y Y cảm thấy tìm chú ba giúp một chút việc nhỏ sẽ không có vấn đề gì.
Cô ngồi xổm ở cửa mười phút, lại đi hâm một cốc sữa khác rồi uống, sau đó đi ra tiếp tục ngồi xổm trước cửa.
Cô sẽ chờ chú ba đi qua, thấy cả tầng đều hỗn độn đồ đạc sẽ chủ động hỏi.
Uống nửa cốc sữa, cô ợ một cái, thế nhưng đợi mãi không thấy chú ba đâu, ngược lại thấy hàng xóm của mình ra khỏi cửa.
Thấy người này từ cửa đi ra, Đường Y Y đều ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là 8 điểm sao, à không, không phải là quần cộc đây sao?
Có thể là cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, Lâm Ngạn quay đầu nhìn qua, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Đường Y Y nhìn lén bị phát hiện, không chỉ không ngượng ngùng, ngược lại còn phá lệ nhu thuận, ngọt ngào hướng về phía Lâm Ngạn cong môi cười, cố gắng tạo ấn tượng mới với hàng xóm, chính là ấn tượng tốt nhất.
Lâm Ngạn sửng sốt một chút, chợp mắt, tiếp tục nhìn cô.
Hai người cứ nghiêng đầu như thế, nhìn nhau một phút đồng hồ.
Cái cổ không thường hoạt động của Đường Y Y bắt đầu kháng nghị.
Vẻ tươi cười ở trên mặt dần dần không kiên trì được nữa.
Không được.
Còn tiếp tục cười thì mặt cô sẽ bị chuột rút mất.
Cô một tay cầm cái cốc, một tay xoa xoa lên đôi má bị tra tấn của mình.
Lâm Ngạn thắng.
Anh bị động tác xoa mặt của cô làm buồn cười.
Anh không phải là không hiểu ý của cô.
Hai người chưa từng gặp nhau, nếu không phải có vấn đề gì nhờ anh hỗ trợ, cô sẽ không nhìn chằm chằm anh và cười một cách khó hiểu như vậy, trừ khi cô coi trọng anh.
Nhưng mà nhìn bộ dáng hiện tại của Lâm Ngạn, xét đến vế sau, anh cảm thấy da mặt anh hơi dày.
Anh hôm nay tâm trạng không tồi, hai người lại là hàng xóm, Lâm Ngạn tiến lên, ánh mắt thay đổi, liền nhìn thấy "rầm rộ" của nhà cô, cảm thấy hiểu rõ.
"Mới vừa chuyển nhà?" Đối mặt với cô gái nhỏ Lâm Ngạn vô cùng nhân từ, không có vừa đi đến đã chọc phá tâm tư của cô.
"Ừ!" Anh chủ động tiếp lời, Đường Y Y trong lòng nở hoa: " Rất nhiều đồ vật này nọ phải chuẩn bị làm!"
Cô nghĩ thầm: nhanh lên hỏi nhanh lên! Các bác gái ở thôn Lâm Loan đều rất nhiệt tình!
Lâm Ngạn nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, không dấu vết quay đi và nhìn vào trong nhà cô, sự chú ý rất nhanh bị giá gỗ hấp dẫn, khả năng cao cái này chính là cái cô cần, một đống dụng cụ nằm la liệt trên sàn nhà, tua vít lớn nhỏ và...thìa?
"Cô nuôi trồng thực vật?" Anh hỏi.
"Đúng vậy, nuôi dưỡng nhiều năm rồi."
Ý tứ chính là vô cùng trân quý, không thể để quá lâu ở giá gỗ được, nhất định phải nhanh chóng giải cứu.
Lâm Ngạn đột nhiên thay đổi chủ đề như thể anh ấy không hiểu chủ đề đang nói, hỏi: "Cô uống gì vậy?" Một mùi sữa.
"Sữa nóng."
Lâm Ngạn: "À."
Sữa, lại còn là sữa nóng.
Lâm Ngạn từ sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã không bị người trong nhà ép uống sữa nữa rồi.
Hắn thử đoán một chút tuổi của cô, khuôn mặt này không hiện rõ tuổi thật của cô, nhưng là nghe các cô nói chuyện phiếm lúc trước biết được cô cùng Lâm Thiến là bạn học, cũng có thể đã tốt nghiệp đại học, ước tính khoảng 21 tuổi, vẫn là những năm sau 2000.
Anh chưa chạm đến ngưỡng cửa 95 ( là sinh năm 95 đó) thế nhưng đối với những người khác đều giống như là đồ cổ rồi, ở giữa có một khoảng cách thật dài thể hiện rõ sự khác nhau.
Thấy đề tài sắp chạy lệch hướng, não nhỏ của Đường Y Y xoay chuyển lại ngay, hỏi anh: "Anh là người ở trong thôn hả?"
Hỏi một cái là biết nói về vấn đề gì ngay.
"Không phải."
Tốt lắm, cô có thể tiếp tục hỏi.
"Vậy là anh cũng chuyển đến đây à! Thật trùng hợp."
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Y Y bô bô: "Tôi cảm thấy người trong thôn đều rất nhiệt tình, lúc anh đến khẳng định mọi người cũng giúp không ít hả?"
Nói đến đây, Lâm Ngạn còn giả bộ nghe không hiểu thì cũng có chút ngốc.
"Có một mình cô thôi hả?"
"Ừ!" Đường Y Y nhanh chóng gật đầu.
Anh giật giật khóe miệng: "Những giá gỗ kia hả?"
"Ừ!" Đường Y Y tiếp tục gật đầu.
"Thù lao?"
Hai người tự nhiên thay đổi chủ đề giống như những người khác, hiệu suất bàn bạc cực cao.
Anh cứ như vậy hỏi thù lao thế nhưng làm cho Đường Y Y nhẹ nhàng thở ra.
Có thể dùng tiền giải quyết thì đó là vấn đề đơn giản nhất.
"Một trăm tệ có được không?" Cô rất hào phóng, còn có tố chất coi tiền như rác.
Nhưng một trăm tệ của cô không phải một trăm tệ bình thường, một khi anh nhận tiền, chính là ngầm chấp nhận phương thức giao dịch của cô, về sau nếu Đường Y Y cần giúp đỡ bất cứ lúc nào cũng có thể nói với anh ấy, rõ ràng, cô về sau tất nhiên phải lấy được chút lợi ích từ anh ấy.
Mối quan hệ giữa mọi người hoặc là dùng tiền giải quyết, hoặc là dùng đồ vật giải quyết.
Đường Y Y từ nhỏ đã có đầu óc kiếm tiền, có không ít tiền đem đi gửi ngân hàng. Cho nên cùng những người xung quanh đều rất tốt, đây là phương thức sống chung quen thuộc của cô, nhưng đối với những người thân thiết hơn một chút, ví dụ như bạn thân, đại khái là dùng 2 cách thức, vừa dùng đến tiền, vừa dùng đến tình cảm, như vậy mới có thể duy trì mối quan hệ ổn định được.
Lâm Ngạn cảm thấy rất thú vị khi nghe những lời này, nhưng anh không đáp lại, suy nghĩ một chút, sau đó mới đăm chiêu nhìn vào ly sữa nóng trong tay cô, lại nhìn một chút căn bếp của cô.
Nhà bếp của cô rất khác, trong thôn đa phần phòng ở đều rất giống nhau, cùng phòng ở thành phố không giống nhau, phòng bếp được thiết kế là một phòng nhỏ trong căn nhà, không lối liền với nhà chính, mà có một cánh cửa nhỏ, thế nhưng nhà cô hoàn toàn làm giống như nhà ở thành phố, phòng bếp dạng mở, thậm chí còn có máy hút mùi.
Đường Y Y nhìn theo ánh mắt của anh, lập tức nói: "Còn chưa ăn cơm sáng đúng không? Vừa lúc nhà tôi có!"
"Được."
Lâm Ngạn thỏa mãn.
Anh được hôm sáng sớm quần áo chỉnh tề, vào phòng nhìn thấy cô lộc cộc chạy đến nhà bếp lấy sữa nóng cho anh, lấy trong tủ lạnh ra cái gì đó, bộ dáng chuẩn bị nấu bữa sáng.
Đường Y Y làm bữa sáng vẫn là có thể ăn được, có thể làm được, bữa sáng đơn giản với bánh mì nằm trong tầm tay.
Cô sáng sớm thức dậy liền lót dạ bằng bánh mì nướng, đánh tan sữa và trứng, cho vào bánh mì để nướng, đợi bánh mì nướng hấp thụ toàn bộ sữa và trứng, vặn nhỏ lửa, lấy chảo cho bơ vào, chậm rãi lật hai mặt, bịt kín các cạnh bằng kẹp, thế là đã xong.
Đường Y Y thuần thục làm xong hai cái, nghĩ đến thân hình m88 của Lâm Ngạn đang ở bên ngoài, chỉ sợ bánh mì không đủ cho anh ăn, cô lại làm thêm một phần, còn tri kỷ cho thêm chân giò hun khói vào.
Chuẩn bị hết tất cả, lại quay đầu xem giá gỗ tiến hành thế nào rồi, Đường Y Y khiếp sợ phát hiện, anh tháo nó bằng tay không.
Đúng thật người ta không có lừa cô.
Đồ chơi này thật sự có thể dùng tay tháo ra.
Người đàn ông cao hơn khung gỗ đang quay lưng về phía cô, lúc cúi đầu xuống tay áo sát vào cơ thịt sau lưng, có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét, cơ bắp cánh tay khỏe mạnh dưới ông tay ngắn đang căng ra, kéo bằng hai tay, ung dung mở ra ném sang một bên, hai ba lần liền dỡ xong một cái giá gỗ.
Nói cách khác, Đường Y Y tự cho là nhanh nhẹn làm xong bữa sáng trong khoảng thời gian này, anh đã sắp dỡ xong.
Thậm chí, anh còn tri kỷ cầm kìm nhổ đinh gõ gõ, đem tất cả đinh đều lấy ra để sang một bên.
Làm xong việc, anh vỗ vỗ tay, cả thân từ trên xuống dưới đều viết "Tiền thật dễ kiếm" bốn chữ to.
Mà cô gái Đường Y Y đang bưng mâm trong bếp nhìn thấy dưới đất để đầy đinh, cảm khái: Thật đáng tiền!
Sau khi đam mê làm vườn, Đường Y Y đã hình thành thói quen không vứt đồ đạc này kia đi, các đầu gỗ này nọ đương nhiên là muốn giữ lại, nếu sau này cô định xây dựng một vườn nho hoặc là cái gì đó thường sử dụng được ở trong thôn, mà làm cho cô đau đầu nhất là những cái đinh này, đinh mà xử lý không tốt, rất dễ trầy xước, còn có nguy cơ bị uốn ván, rất phiền toái.
Cô háo hức lại gần: "Anh đi nhà bếp rửa tay đi? À đúng rồi, sữa bỏ ở trong ly thủy tinh trong suốt kia là cho anh đấy."
Nhà cô vẫn chưa thu dọn xong, liền chuyển hai cái ghế ra, trên một chiếc ghế nhựa đặt bữa sáng, một cái cho Lâm Ngạn ngồi.
Lâm Ngạn rửa sạch tay lại đây, vô cùng tự nhiên ngồi xuống.
Anh ở trong thôn vốn rất được hoan nghênh, cũng quen người khác ân cần, loại chuyện ngồi ở cửa nhà người khác ăn uống đã rất quen thuộc, nếu anh không muốn nấu cơm, liền đi lượn một vòng trong thôn, đảm bảo sẽ có người kéo ăn vào trong nhà ăn cơm.
"Chuyển tiền cho anh bằng cách nào được? Chuyển khoản hay là đưa tiền mặt?" Đường Y Y hỏi.
Lâm Ngạn từ trong túi lấy điện thoại di động ra, mở mã QR ra đặt trên đùi cho cô quét, chính mình cầm một miếng, bánh mì? Xem ra cũng không giống lắm, rồi ăn...
Ừ, ăn cũng rất ngon.
Không giống như là bánh mì khô, bên ngoài xốp giòn, bên trong thế nhưng rất nhiều pudding, sợi bánh bông và mềm, còn có cả mùi sữa và trứng.
Sau khi ăn một hai miếng, anh nhìn vào đĩa, nhìn thấy cô chuẩn bị cho mình hai cái, vì thế yên tâm thoải mái cầm lấy một cái để ăn.
Đường Y Y chuyển xong nợ, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn anh: "Nếu không...Chúng ta thêm wechat đi? Về sau cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Lâm Ngạn cất điện thoại đi: "Hàng xóm, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, không cần thiết đi?"
"Không không không, người hiện đại mà, tất cả mọi người đều có wechat cả, tôi vừa đến trong thôn, đến lúc đó liền thêm tất cả mọi người trong thôn vào!"
"Đều thêm vào?" Lâm Ngạn đúng là nhìn cô với cặp mắt khác: "Tất cả những người có điện thoại đều thêm sao?
"Chắc chắn là điện thoại thông minh." Đường Y Y bị nghẹn một chút, ngược lại càng dũng cảm: "Thêm một cái wechat thôi mà, về sau nếu anh có cái gì cần hỗ trợ tôi cũng có thể giúp anh nha."
Cô gái nhỏ không biết vì tuổi còn nhỏ hay vẫn là cách nói chuyện như thế, luôn thích màng theo từ chỉ ngữ khí, a a a như kiểu hát khúc hí, âm thanh lại ngọt, không tự chủ được làm anh nhớ đến cảnh tượng soi mói bình phẩm tháng trước, vốn dĩ loại chuyện này anh rất nhanh sẽ quen, vào lúc này nhớ đến, thấy có một chút gì đó không đúng.
Hình như cô, đối với ai cũng như vậy?
Cũng không đúng, chắc là đối với những người giúp mình đều như vậy.
Yo, đây không phải là viên đạn bọc đường sao?
"Không cần, wechat của tôi không thêm người lạ."
Đường Y Y mở to hai mắt, đối với câu trả lời này khó mà chấp nhận.
Cô, Đường Y Y, khi nào thì phải chịu loại ủy khuất này?
Rõ ràng là thời điểm khi còn ở trường học đều là cô lấy cớ cự tuyệt người khác!
Mà hiện tại cô giống như là người đang đi theo đuổi bị cự tuyệt vậy.
Lâm Ngạn ăn xong bánh mì cùng hai phần ba thịt hun khói, uống một ngụm sữa, chép chép sữa nguyên chất không vị, vỗ mông chạy lấy người.
Nhìn thấy bóng dáng anh chạy đi, Đường Y Y bị kích thích lòng hiếu thắng.
Không được.
Đùi Lâm Ngạn này, cô ôm chắc rồi.