Thừa Hàn Triết dù hai tay ôm lấy bả vai Trịnh Thư Mỹ vẫn run bần bật nhưng mấy lời lạnh lẽo đó hoàn hảo đánh vào da mặt vốn đã rất mỏng của Thừa Đại Thiếu gia, hắn ta nhanh chóng tách ra khỏi Trịnh Thư Mỹ, lại như luyến tiếc mà nhìn lấy bả vai nhỏ bé gầy gò kia
Tia lí trí cuối cùng cũng giúp Thừa Hàn Triết không làm điều quá giới hạn, hắn ta vừa ấm ức vì câu nói của Trịnh Thư Mỹ, vừa ngạc nhiên vì Trịnh Thư Mỹ lại bình thản vì hắn ta sợ sấm, và không thể không nói đến sự xấu hổ chạy dọc từ sống lưng lên đến đỉnh đầu
Thừa Hàn Triết chẳng biết nên làm gì, nói gì cho đúng, cuối cùng hắn ta chỉ kịp lướt mắt qua chú mèo Trịnh Thư Mỹ vẫn ôm khư khư trong tay, và chiếc vòng cổ ẩn hiện trên người nó khiến hắn khó chịu mãi không thôi
Cuối cùng hắn ta cũng chọn không hỏi, cầm cây dù lăn lóc trên đất lên, lắp bắp chỉ vào Trịnh Thư Mỹ hâm doạ bằng gương mặt vẫn chưa có tia máu nào xuất hiện
“Chuyện…chuyện hôm nay…cô tốt nhất là quên đi”
Trịnh Thư Mỹ thở dài, tay lại vỗ vỗ chú mèo đã ngủ ngoan trong tay mình
“Không cần Thừa Đại Thiếu gia nhắc nhở, tiểu nhân biết thân phận của mình mà”
“Cô…cô…hừ.
.
” Thừa Hàn Triết nói đến đó thì quay ngoắt bung dù bỏ đi trong mưa
Trịnh Thư Mỹ còn xấu xa nói vọng theo bóng dáng thiếu niên dù đi trong màn mưa lạnh lẽo vẫn có thể nhìn ra cỗ hận ý sùng sục dâng trào
“Thừa Đại Thiếu gia từ từ mà đi, trời vẫn còn mưa lớn lắm đấy”
Chẳng biết Thừa Hàn Triết có nghe được hay không, nhưng màn mưa trắng xoá ngoài kia vốn đã nuốt chửng hắn rồi
Trịnh Thư Mỹ sau đó liền ngồi sụp xuống th ở dốc, trước mắt đã quay mòng mòng, chú mèo trong tay cô dường như cảm nhận được sự khác thường của Trịnh Thư Mỹ mà thức giấc, nó cứ “ meo, meo” không ngừng
Trịnh Thư Mỹ sau đó chỉ có thể mắng thầm bốn chữ
“Đúng là xui xẻo” rồi lăn đùng ra bất tỉnh
….
.
Tích….
Tắc….
Tích….
.
Tắc…….
.
-Tiếng gì vậy?
Trịnh Thư Mỹ mơ hồ mở mắt, trần nhà màu trắng xuất hiện lạ lẫm trong ánh nhìn của cô, khả năng phản xạ có điều kiện giúp Trịnh Thư Mỹ bật thẳng dậy từ giường
-Đây là đâu?
-Cô đã ngất sau khi gặp Thừa Hàn Triết
-Vậy nơi này.
.
?
“Tỉnh rồi à, tôi còn nghĩ nếu một giờ nữa cô không tỉnh tôi sẽ đem cô đi đến viện nghiên cứu đấy”
Tạ Tần?
What the f*ck?
Dammit.
.
!!!
Tạ Tần không nghe âm thanh phản hồi, anh bỏ tách trà đang uống dở xuống, nghiêng đầu hỏi:
“Miệng không hoạt động được à.
?”
Tên khốn độc mồm độc miệng này
“Tôi sao lại ở đây?”
“Cô bò về chăng?” Tạ Tần đánh mặt về phía đối diện giường Trịnh Thư Mỹ nằm
“Hay con mèo kia cõng cô về?”
Trịnh Thư Mỹ theo hướng Tạ Tần nhìn theo, chú mèo trắng muốt kia ngáp dài một cái chán chường rồi cuộn mình trong chiếc giường ấm áp như giữa cô và nó chưa từng có cuộc gặp gỡ
Nếu như cô không nhìn thấy chiếc vòng cổ màu đỏ bắt mắt trên bộ lông trắng muốt chẳng liên quan kia
“Con mèo đó là của anh?”
“Ừm, nó không thường đi đâu nên tôi ra ngoài đã không đóng cửa, chẳng biết lí do gì hôm nay nó lại chạy đi, tôi về không thấy thì đi tìm
Đến căntin trường lại thấy nó bên cạnh một người nằm dưới đất, tôi tưởng mèo của tôi cắn chết người luôn cơ đấy, hoá ra là cô”
Đệch….
“Tạ đàn anh có trí tưởng tượng phong phú thật đấy”
Trịnh Thư Mỹ nhìn một vòng xung quanh, đây có lẽ là phòng riêng của Tạ Tần ở trường đại học, vì Tạ Từ Hải dị ứng lông động vật, Tạ Tần không thể nuôi nó ở nhà được
“Tôi thấy nó co ro dưới mưa nên nghĩ là mèo hoang, xin lỗi vì đã tuỳ tiện mang nó đi”
“Không sao, nếu cô không mang nó đi, chắc nó đã chết cóng trước khi tôi tìm được nó rồi, vẫn nên cảm ơn cô một tiếng”
Trịnh Thư Mỹ sao mà nhận nổi tiếng cảm ơn nặng nghìn cân của “ông cậu chồng” độc miệng kia được
Cô mau chóng ngăn lại:
“Anh cũng cứu tôi một mạng rồi còn gì, chúng ta coi như huề đi”
Tạ Tần nhún vai, anh lại cầm tách trà nóng lên, nhàn nhạt cho nó vào miệng rồi đảo mắt ra cửa kính ngắm mưa mặc dù ngoài trời đã đen kịt chẳng thể nhìn rõ được gì
“Anh nói đưa tôi vào viện nghiên cứu là có ý gì?” Không khí im lặng quái lạ khiến Trịnh Thư Mỹ lại phải mở miệng lần nữa
“Con người không thể một cơn gió thổi qua cũng có thể ngất như cô được đâu, tôi nghĩ nếu cô cứ mãi không tỉnh thì bác sĩ không thể chữa được”
“Tôi.
.
tôi không có như vậy…tôi chỉ…”
Chỉ tại tôi xui xẻo gặp phải cháu anh nên mới…
Bỏ đi, cô không thể nói lí với tên Satan này được
Cứ xem như chó con sủa bậy đi.
.
!!!
“Chỉ thế nào?”
“Tôi vốn sinh thiếu tháng nên cơ thể không tốt lắm, lúc nhỏ còn bị người ta bắt cóc, mất nửa cái mạng mới thoát được nên so với những đứa trẻ khác thể lực thật sự không thể sánh kịp.
.
Nếu sau này anh có thấy tôi ngất nữa thì cứ mặc kệ tôi đi, nhé”
Trịnh Thư Mỹ bâng quơ nửa đùa nửa thật kéo chăn bước xuống giường, cô còn chẳng nhớ hay nghe Lý Lệ Chi đề cập gì đến khi bà ấy sinh ra cô huống hồ là việc cô sinh non
Còn về việc cô bị bắt cóc, do nói bon mồm quá nên lỡ miệng nói ra, chứ Trịnh Thư Mỹ chẳng hề có ý định đề cập với tên Satan khó ưa kia
“Cô từng bị bắt cóc?” Tạ Tần đột nhiên hỏi
Chuyện cũng chẳng có gì bí mật, anh ta biết cũng chẳng sao, thế là Trịnh Thư Mỹ xỏ dép, tiến về phía chú mèo đang ngủ yên kia ngồi xuống, vừa vuốt v e nó vừa trả lời mà quên mất hành động có phần vô phép của mình vì đây là phòng riêng của Tạ Tần
Lẽ ra cô không nên tự nhiên di chuyển như vậy
“Năm tôi mười tuổi, trên đường đi học về gặp một ông chú, ông ấy cho tôi một con búp bê và hỏi tôi có muốn đến xem tiệm bán búp bê của ông ấy không?
Tôi chỉ kịp gật đầu đã bị chụp thuốc mê bất tỉnh, khi mở mắt đã thấy mình ở một nơi xa lạ, xung quanh tối đen, ẩm ướt
Lúc đó tôi mới biết mình bị bắt cóc”
Tạ Tần nhìn Trịnh Thư Mỹ ngồi xổm dưới đất vuốt mèo của mình đến thích thú, anh xem như không thấy mà tiếp tục hỏi:
“Rồi thế nào?”
Trịnh Thư Mỹ ngạc nhiên nhìn Tạ Tần
“Tạ đàn anh cũng khá tò mò chuyện người khác nhỉ?”
“Cô có quyền không nói”
Trịnh Thư Mỹ bế chú mèo đang ngủ yên kia lên, nhắm hướng chiếc ghế trống đối diện Tạ Tần mà đi đến ngồi xuống, cô lại tiếp tục câu chuyện dang dở
“Khi đó không chỉ mình tôi bị bắt, bên cạnh từ khi nào lại có thêm một cậu trai, là…”
Suýt nữa Trịnh Thư Mỹ đã nói: “! là cháu trai của anh đấy” nhưng đã kịp thu lời lại
Nghĩ đến nếu tiếp tục kể rõ chi tiết cô lại nói gì đó không nên nói nên cuối cùng lại quoa loa
“Tôi chẳng nhớ rõ lắm, dù gì cũng qua lâu như vậy rồi mà, chỉ nhớ sau đó nhân lúc bọn chúng sơ hở rồi cùng cậu bé đó trốn thoát”
“Cậu bé kia sau đó thế nào?”
Sau Trịnh Thư Mỹ có cảm giác Tạ Tần khác thường ngày vậy?
Anh ta vốn thích những câu chuyện nhạt nhẽo thế này à?
“Tôi không biết, về được nhà là tôi đã khóc ngất rồi còn sốt cả tuần liền, mẹ tôi nói cậu bé kia được gia đình đón đi rồi”
Câu chuyện phát triển tiếp theo là Trịnh Thư Mỹ thật sự không nhớ gương mặt bé trai kia, chỉ nhớ sau vai cậu bé có một vết thương khá sâu tận khi Trịnh Thư Mỹ mất đi ý thức thì máu nơi đó vẫn chảy ra không ngừng.
.
Trịnh Thư Mỹ trong lúc hoảng loạn chạy trốn đã không cẩn thận vấp té, trước mắt là cây cọc nhọn hoắc, bếu bé trai kia không kịp bắt lấy cô rồi hai người nhanh người ngã sang bên cạnh, có lẽ giờ đây trên mặt Trịnh Thư Mỹ đã “tha thu” một vết sẹo dài hơn một bàn tay
Thế thì đời cô coi như bỏ
Nếu kể cho rõ ràng câu chuyện thì có lẽ sự hiểu lầm bắt đầu từ lúc cô học cấp ba, Trịnh Thư Mỹ mặc dù tính tình không tốt lắm nhưng học lực quả thật không thể đùa được
Cô thi đỗ vào trường chuyên đứng đầu toàn tỉnh, còn là Á khoa, Trịnh Thư Mỹ nếu không gặp Thừa Hàn Triết trong trận bóng rổ giao lưu giữa các học sinh mới thì cuộc đời cô có lẽ sẽ rực rỡ theo cách mà cô muốn, là một chú bướm tự do uốn lượn giữa bầu trời riêng của mình rồi.
.
Thừa Hàn Triết, thiếu niên cao lớn, dương quang sáng rực, phong thái kiêu ngạo, hắn ta như phát ánh hào quang giữa hàng trăm con người bình thường hoàn hảo lọt vào tầm mắt Trịnh Thư Mỹ
Hắn ta còn ăn mừng chiến thắng bằng hành động cởi áo và vết sẹo sau vai theo đó lộ thiên
Trịnh Thư Mỹ cũng chính vì vết sẹo đó mới bắt đầu tìm hiểu về Thừa Hàn Triết
Trên đời này có nhiều sự trùng hợp mà nếu Trịnh Thư Mỹ không tận mắt chứng kiến thì có dí súng vào đầu cô cũng chẳng thể nào tin được
Trịnh Thư Mỹ nghĩ Tạ Tần sẽ dừng lại, dù sao câu chuyện đến đó cũng đầy đủ kết bài rồi, vậy mà Tạ Tần lại tiếp tục đặt câu hỏi:
“Cô còn nhớ mặt đứa trẻ đó không?”
Mặc dù thấy lạ là vậy, song Trịnh Thư Mỹ vẫn ngoan ngoãn lắc đầu, nếu không phải Thừa Hàn Triết thì cô thật sự chẳng nhớ đứa trẻ kia trông như thế nào nữa
Tạ Tần nhận lấy cái lắc đầu của Trịnh Thư Mỹ rồi rơi vào trầm mặc, Trịnh Thư Mỹ vốn muốn giải thích thật ra cô không hẳn là không nhớ, chỉ là cô cả một đời trước đều mặc định người đó là Thừa Hàn Triết và hắn ta sau đó cũng chẳng hiểu vì sao lại thừa nhận nên cô không tìm nữa
Nhưng nói ra thì có ý nghĩa gì, thế thì Tạ Tần sẽ nghĩ cô điên vì lôi chuyện đời trước đời sau mà chỉ có trong tưởng tượng ra nói, mới ngất hai lần trước mặt anh ta mà anh ta đã muốn đưa cô vào viện nghiên cứu
Nói ra thế nào Tạ Tần cũng đưa Trịnh Thư Mỹ vào viện tâm thần
“Quần áo cô ướt rồi, cạnh giường có quần áo tôi mượn tạm của giáo viên, nhà vệ sinh đằng kia, để mèo xuống rồi đi thay đi, cô lượn tới lượn lui bẩn hết cả sàn rồi”
“Mèo, lại đây” Tạ Tần ra lệnh, chú mèo nhỏ nhận lệnh lập tức nhảy khỏi người Trịnh Thư Mỹ nhảy sang Tạ Tần rồi lại ngáp một cái thật dài
Trông rõ chán chường vô vị hệt chủ nhân của nó
Trịnh Thư Mỹ lướt mắt qua giường, rồi đến vị trí mình ngồi, cuối cùng là ống quần đầy đất cát của mình mà chẳng dám hó hé thêm
“Vậy.
.
tôi xin mượn phòng tắm một chút”
Trịnh Thư Mỹ chạy đi, chỉ còn Tạ Tần ngồi trên ghế vuốt v e lông mèo, anh thả ánh nhìn miên mang theo cơn mưa trắng xoá như xoá sạch năm tháng ngoài kia
Trịnh Thư Mỹ sau mười phút cũng bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn bộ đồ ngủ chẳng khác bộ cô mặc đến đây là mấy trên người thì không khỏi tự đặt câu hỏi
Giáo viên trường đại học cũng có sở thích thế này à?
“Tạ đàn anh, tôi xong rồi, dù của tôi ở đâu, tôi xin phép không làm phiền anh nữa”
Ọtttttttt
Trịnh Thư Mỹ:! !
“Tôi….
”
Ọtttttttttttttttt
Tạ Tần thở ra, anh để chú mèo qua một bên rồi đứng lên
“Ở đây chỉ có mì ý và salat, nếu không muốn chết đói thì ngồi đó đợi đi”
“Không cần đâu, tôi đến căntin ăn cũng được” Trịnh Thư Mỹ nói đoạn còn thật sự nhìn xung quanh tìm dù của mình:
“Anh để dù của tôi ở đâu rồi?”
Tạ Tần chỉ lên đồng hồ điểm 11:30 PM khiến Trịnh Thư Mỹ im bặt
Cô đã ở nằm đây lâu như vậy rồi sao?
Gần nửa đêm thì về bằng niềm tin à?