Sáng sớm tầm 7 giờ sáng, chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng leng keng của chuông. Tôi ngáp rồi vệ sinh cá nhân, thay đồ. Rồi ra ngoài cùng với Vân Khuê.
Vương Chanh kéo tôi lại về phía anh, véo má tôi hỏi "Ngủ ngon không"
Tôi gật đầu dựa vào anh, tôi vẫn còn buồn ngủ lắm. Mắt tôi cứ lim dim, Vương Chanh làm điểm tựa cho tôi.
"Các em đã tỉnh hết chưa, hôm nay chúng ta sẽ đến với trò chơi tìm đồ vật. Trong khu rừng bán kính 500m này sẽ có các chỉ dẫn và các bẫy khác nhau, các em phải tự tìm cách thoát khỏi bẫy. Đội tìm được nhiều nhất sẽ được thưởng nóng 10 triệu đồng. Thời gian là 1 tiếng, bắt đầu. Chúc các em may mắn"
Đội chúng tôi bắt đầu lấy dụng cụ, tôi mang lên vai chiếc giỏ khá nhẹ, Vân Khuê cầm bản đồ. Hai người kia thì là người đi tìm đồ vật
"Á"
Vân Khuê đạp trúng cái bẫy đầu tiên, chân bị kéo lún xuống cái hố. May tôi bắt tay kịp giữ Vân Khuê lại. Tôi nói lớn với Vương Chanh "Anhh"
Vương Chanh chạy lại kéo Vân Khuê. Tôi thở hì hục tiếp tục bước đi tìm. Với tính thông minh như anh nên chúng tôi tránh được cái bẫy.
||||| Truyện đề cử:
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
Tôi vô tình đạp trúng một sợi dây, cả bốn người đứng bất động. Một lát sau đó nghe tiếng chó sủa. Tôi và Vân Khuê bỏ chạy, Vương Chanh và Khiêm Chung chạy theo. Đàn chó gồm có 4 con, tôi đành nói "Leo lên cây đi"
Cả bốn người leo lên cây trú. Mấy con chó ở dưới sủa không ngừng, tôi ngắt cành cây ném đuổi bọn nó đi "BIẾN ĐI MẤY CON TO MỒM"
"Gâu gâu gâu"
Mấy con do sợ hãi nên bỏ chạy đi, tôi nhìn xung quanh. Thấy được trên ngọn cành trên cao có mẫu giấy. Tôi đứng dậy vướn người lên lấy.
Vương Chanh lo lắng "Lam nhi, coi chừng té"
"Em không sao...Á"
Tôi trượt chân té, hai tay tôi bám víu lên cành cây, người tôi lơ lửng trên không trung. Tôi ánh mắt cầu cứu anh, Vương Chanh nhảy xuống, giang hai tay để đón tôi "Nhảy xuống đi, tôi đỡ. Không phải sợ"
Tôi nhắm mắt buông hai tay, rớt xuống vòng tay của anh, anh đặt tôi xuống. Xoay người tôi kiểm tra, tôi giơ tờ giấy trước mặt anh "Nhìn nè, có thêm chỉ dẫn"
Vương Chanh lần này nắm tay tôi không cho đi lung tung. Đi theo chỉ dẫn đến một cái hang động không quá sâu. Vương Chanh cùng Khiêm Chung đi vào kiểm tra. Bảo chúng tôi đứng đợi, một lát sau họ cầm thêm đồ ra ngoài. Vương Chanh giành lấy giỏ đeo trên lưng tôi. Anh lại nắm tay tôi bước đi.
Hơn 1 tiếng sau, cả bốn người nhễ nhại mồ hôi trở về đích, nhìn thấy có mấy đội đã về trước.
Kết quả chúng tôi đứng thứ tư, nhưng vẫn vui.
Lúc này, chúng tôi ngồi tụ lại ở một ngọn lửa khá to, đang nướng cá và thịt xiên, rau củ khác. Anh gắp mấy miếng thịt đã chín, cắt ra bỏ lên dĩa đưa cho tôi. Tôi ăn cảm thấy rất ngon, gắp một miếng thịt thổi thổi đưa sang cho anh, Vương Chanh mở miệng ăn.
"Lam, em đi lấy ít nước hộ tôi nhé"
"Ok"
Tôi cất cây xiên, đứng dậy đi được vài bước thì tự nhiên tôi choáng váng, máu mũi chảy ra. Rồi ngất đi, anh hốt hoảng đỡ tôi. Vỗ vỗ vào má tôi "Lam, em làm sao vậy. Lam nhìn tôi. Lam lên tiếng đi"
Vương Chanh bế tôi chạy xuống núi, tìm được một chiếc xe bus đang đi xuống núi nhờ hóa giang đi bệnh viện.
Tôi mở mắt, mùi thuốc khử trùng làm tôi muốn nôn. Ngồi dậy nghe được giọng trầm thấp của anh "Lam em thấy sao rồi. Có thấy mệt nữa không"
Tôi dựa lên gối, lắc đầu. Thì thào "Em không sao"
Anh đưa tay lên sờ trán tôi "Bác sĩ bảo em bị say nắng, nên mới ngất và chảy máu mũi. Em giờ đỡ sốt rồi này"
"Em xin lỗi"
"Ngốc"
Vương Chanh bê tô cháo nóng hổi, múc từng thìa thổi đút cho tôi ăn. Ăn xong anh lại đưa vài viên thuốc cho tôi uống.
Thuốc ngấm nên tôi ngủ thiếp đi ngay sau đó, anh ra ngoài. Bác sĩ dặn chỉ cần nghỉ ngơi ngày hôm nay và ngày mai là có thể ra viện. Vân Khuê và Khiêm Chung bên ngoài hỏi tình hình.
Anh bảo không sao, ra ngoài để cho tôi nghỉ ngơi, Khiêm Chung đưa Vân Khuê về nhà. Anh về nhà lấy đồ rồi vào bệnh viện chăm tôi.
Đồ đạc của chúng tôi đã được anh nhờ người đưa về ở chung cư của tôi.
Vương Chanh tắm xong, người vẫn quấn khăn, đi ra cửa sổ ngắm cảnh về đêm. Rồi lại nhìn tôi, anh đi lại hôn lên môi tôi "Ngủ ngon"
Anh mặc đồ nằm trên sofa ngủ, mượn từ bệnh viện được cái gối và chăn để đắp.
Sáng tôi tỉnh dậy, cơ thể đã khỏe hơn. Không cảm thấy nặng đầu như hôm qua nữa.
Tôi ngồi xổm ngắm anh đang ngủ, không nhịn được hôn lên môi. Rồi lại xấu hổ lấy hai tay che mặt. Vương Chanh ngồi dậy, cầm tay kéo người tôi ngồi lên người, rồi bế tôi vào phòng tắm.
Anh lấy kem đánh răng rồi đưa cho tôi, đánh răng xong, anh đưa túi đồ nói "Em tắm đi, đồ này tôi nhờ Vân Khuê đưa lên cho em"
Tôi nhận lấy gật gật đầu, anh ra ngoài đợi tôi tắm. Rồi anh vào phòng để tắm.
Anh cầm máy sấy, sấy tóc cho tôi, tôi ngước lên nhìn anh "Anh, em muốn anh mỳ"
Anh xoa đầu tôi "Hết bệnh tôi đưa em đi. Chịu không"
Tôi gật đầu lười biếng dựa vào anh. Y tá đẩy xe thức ăn vào, anh để tôi ngồi ở sofa, bê lại hai tô bún nóng.
Anh vớt hết hành bỏ sang cho mình. Ăn uống xong, anh để tôi ngồi trên xe lăn đẩy đi dạo "Em vẫn đi được mà"
Thấy tôi nũng nịu hờn dỗi nói, anh cười cười "Tôi không yên tâm"
Anh đẩy tôi tới chỗ vườn hoa, mùi hương làm tôi dễ chịu, anh vuốt tóc tôi. Ôm tôi từ đăng sau, hít hương thơm nhè nhẹ từ người tôi tỏa ra.