"Nếu vậy cô về chuẩn bị, tuần sau cùng Tạ Tranh đến buổi casting vai nữ phụ đầu tiên.

Bên phía Hoa Hạ có người có nhắm vào vai này, Hoàng Vương của Mạc thị thì nhằm vào vai chính.

Cô cứ làm tốt vai này của mình, những thứ khác không cần lo lắng, cũng không cần để ý đến lời của những kẻ khác.

Vì cô trước giờ đều diễn phim thần tượng, tư liệu diễn xuất của cô ở trước mặt đạo diễn có thể không được tốt, vì vậy biểu hiện của cô trong buổi casting rất quan trọng." An Tịnh Nhã phân tích kĩ càng mọi chuyện, thuận tiện nhắc nhở Đường Nhược Vũ vào câu.
"Tôi hiểu rồi.

Nhất định sẽ không làm bà chủ thất vọng." Đường Nhược Vũ cầm kịch bản lên cười nói.
Tạ Tranh nhìn biểu cảm suy nghĩ trầm tư của An Tịnh Nhã, gõ bàn hai tiếng mị hoặc nói: "Phu nhân lại có tính toán gì rồi sao?"
An Tịnh Nhã ừ nhẹ một tiếng, "Kịch bản này vai nữ chính có tính cách rất giống vai nữ phụ, còn rất phù hợp với hình tượng An Hi Văn dựng lên cho mình.

Nếu có thể để An Hi Văn diễn vai nữ chính, vậy không phải nói đối với vai diễn và hình tượng của Nhược Vũ rất có lợi sao?"
"Ý cô là, để hai người họ cùng đóng một bộ phim, tính cách hình tượng gần giống nhau, nhưng một người là ảnh hâu, một người lại là diễn viên thần tượng.

Nếu đóng cùng nhau, người xem đều sẽ chú ý đến hai người như này, sau đó sẽ dâng lên làn sóng dư luận so sánh xem ai diễn tốt hơn."
"Fan của An Hi Văn chắc chắn sẽ nói Đường Nhược Vũ của chúng ta cố ý bắt chước An Hi Văn, muốn mượn danh tiếng của An Hi Văn để nổi tiếng, lúc đó Nhược Vũ chắc chắn sẽ có rất nhiều anti fan.

Nhưng An Hi Văn có fan cũng sẽ có anti, lúc đó chúng ta kích động anti của An Hi Văn một chút, mượn thêm tiếng nói của người qua đường chân chính nhìn vào vai diễn, tôi không tin không thể áp chế An Hi Văn."
"Cao tổng phu nhân quả nhiên là người thông minh.

Được rồi, tôi hiện tại đưa người của mình về phân tích vai diễn.

Còn về vai nữ chính, tôi cũng rất có lòng tin vào bà chủ." Tạ Tranh cười đứng dậy, làm điệu chào tạm biệt với An Tịnh Nhã rồi đi ra ngoài.
Đường Nhược Vũ cũng đứng dậy ra về.

Lúc hai người đi vào thang máy đi xuống, thang máy bên cạnh đi lên vừa lúc cửa mở.

Lâm Thư Di kéo tay Đông Phương Trúc ra ngoài.
"Chị Di, có thể không đi không.

Dù sao cô ta cũng là em gái chị Văn, chị nói với chị Văn một tiếng, em không tin cô ta dám làm gì nữa."
"Em thôi đi.

Chuyện em gây ra, tự đi nhận hậu quả.

Văn Văn con bận nhiều việc, không có thời gian đâu mà đi lo chuyện của em.

Mau đi."
Đông Phương Trúc vùng vằng không muốn đi nhưng dưới sự thúc ép của Lâm Thư Di vẫn phải đứng trước phòng làm việc của An Tịnh Nhã.
"Em hẳn hoi một chút, lúc vào đó nhất định phải tỏ ra hối lỗi, bằng mọi cách phải khiến An Tịnh Nhã bỏ qua chuyện này, nếu không, em cho dù là dựa vào ai, An Tịnh Nhã cũng khiến em không thể lặn lộn trong giới giải trí được nữa.

Em chắc cũng biết chuyện của Bạch Tú Ảnh rồi phải không, vậy lên liệu mà lo đi."
"Ha, con nhỏ Bạch Tú Ảnh đó sao có thể so với em.

Một tên quản lý ẻo lả, còn không biết phép tắc dẫn dắt một con nhỏ bình hoa.

Sao có thể so với chị Di, là quản lý vàng của làng giải trí, diễn viên chị dẫn dắt còn đều là những người có thực lực, có chỗ dựa vững chắc."
Lâm Thư Di lườm nhẹ một cái, gương mặt tự đắc cười như khiêm tốn nói: "Được rồi cô nương.

Bây giờ là việc của em, vào trong đi."
Giang Minh Triết đang cùng An Tịnh Nhã thảo luận, tiếng điện thoại bàn kết nối với bàn thư ký ở bên ngoài kêu lên.
"Cao tổng phu nhân, có quản lý Lâm Thư Di cùng diễn viên Đông Phương Trúc muốn gặp."
Giang Minh Triết đưa mắt nhìn ra ngoài, "Hẳn là đến vì việc hôm qua.

Để tôi ra nói chuyện."
"Không cần." An Tịnh Nhã hạ bút ký xuống một hợp đồng, "Để họ vào."
Lâm Thư Di cùng Đông Phương Trúc lần lượt ngồi xuống trước mặt An Tịnh Nhã.

Bàn tay ở dưới bàn khẽ đập đùi Đông Phương Trúc, Lâm Thư Di liếc mắt ra hiệu.
"Cao tổng phu nhân, chuyện ngày hôm qua là tôi sai, rất xin lỗi.

Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
An Tịnh Nhã ngược lại không đáp Đông Phương Trúc, đẩy một tập kịch bản về phía Lâm Thư Di.
"Đây là kịch bản bộ phim Lá bài định mệnh, cô cầm về đưa cho An Hi Văn, nói cô ấy xem có đồng ý diễn vai này không.

Bộ phim này, tôi sẽ nói bên phía tập đoàn Cao thị đầu tư, nếu An Hi Văn đồng ý tôi sẽ đánh tiếng với bên đoàn làm phim cho cô ấy đóng vai nữ chính."
Lâm Thư Di lộ ra vẻ mặt bất ngờ, chần chừ cầm kịch bản lễ.

"Bộ phim này là kịch bản của nhà biên kịch Trịnh Lâm, cô hẳn đối với cái tên này chắc cũng không còn xa lạ.

Đạo diễn quay phim là Trần Đà, là đạo diễn hai năm trước giành giải đạo diễn phim điện ảnh xuất sắc nhất."

An Tịnh Nhã một bên nêu tên đạo diễn cùng nhà biên kịch, lại nói bên phía tập đoàn Cao thị muốn đầu tư chỉ định An Hi Văn diễn vai nữ chính, đối với Lâm Thư Di mà nói, đây là một tin tốt đến không thể tốt hơn.

Đạo diễn cùng biên kịch đều là người nổi tiếng, An Hi Văn còn làm nữ chính, đối với An Hi Văn mà nói, vai diễn này càng khiến cô nổi tiếng lại càng thêm nổi tiếng.

"Tôi sẽ đưa kịch bản cho Văn Văn để em ấy chuẩn bị tốt cho vai diễn."
"Theo tôi biết cô ấy còn không phải đang chuẩn bị tham gia một bộ phim sao?"

"Không sao, chỉ là vai diễn khách mời.

Bộ phim này quan trọng hơn."
An Tịnh Nhã trầm thấp cười một tiếng.

Cái hồ này là các người tự nguyện nhảy vào, An Tịnh Nhã không có ép.

Đông Phương Trúc giật giật tay áo Lâm Thư Di, Lâm Thư Di lúc này mới nhớ mục đích chính đến đây.

"Cao tổng phu nhân, chuyện của Trúc Trúc...em ấy chỉ là tính khí nóng nảy, hơn nữa người hôm qua là có lỗi trước, đổ cà phê lên đầm đi tiệc của Trúc Trúc, vì vậy em ấy mới tức giận như vậy.

Chuyện này, có thể bỏ qua không?"
"Mấy chiếc bánh Pudding ngày hôm qua là chuyên gia dinh dưỡng trong nhà làm đưa đến.

Hiện tại bị người giẫm nát, nếu cô đây có thể cầm những chiếc bánh đó lên ăn được, vậy chuyện ngày hôm qua tôi xem như chưa từng xảy ra."
"Cô nó cái gì?" Đông Phương Trúc tức giận đứng bật dậy, hai bàn tay cuộn chặt lại.

"Nếu không đồng ý, cho dù tôi là mắt nhắm mắt mở cho qua, chuyện này đến tai Minh Thành, biết được đồ ăn dinh dưỡng của tôi bị người tuỳ ý giẫm đạp dưới chân, biết được người của Cao gia bị người mang ra sỉ vả, đoán rằng kết cục của cô đây như thế nào đã rõ."

Đông Phương Trúc cả người đều run lẩy bẩy.

Nếu như thật sự là Cao tổng ra tay, vậy kết cục của cô ta không phải chỉ là dừng hoạt động một thời gian, mà là cả đời không thể bước chân vào giới giải trí được nữa.

Đông Phương Trúc sợ hãi, cô ta vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, sao có thể để mọi thứ biến mất ngay trước mắt được.

Danh tiếng, tiền bạc, fan hâm mộ....
Đông Phương Trúc vội vàng đi đến trước mặt An Tịnh Nhã quỳ xuống, khóc nức nở cầu xin.

"Cao tổng phu nhân, tôi bết tôi sai rồi, là tôi không tốt.

Tôi có thể hứa, từ nay về sau sẽ tu dưỡng rèn luyện, cầu xin cô tha cho tôi lần này.

Tôi có thể dập đầu cầu xin cô."
Mắt thấy Đông Phương Trúc muốn dập đầu thật, An Tịnh Nhã liếc mắt ra hiệu cho Giang Minh Triết.

Giang Minh Triết ngay lập tức giữ người định dập đầu lại.

"Dập đầu thì tôi không dám nhận, giảm tuổi thọ mất.

Nghe nói cô Đông trong tay đang có vài vai diễn tốt, có thể nhả ra thì tốt quá rồi, hợp đồng đại diện cũng vậy, tôi thật tình là để ý một vài cái."
Đông Phương Trúc hơi sửng sốt, những cái đó đều là cô ta chơi chiêu dùng quy tắc ngầm mà giành được...!Nhưng hiện tại bảo vệ vị trí của mình trong giới giải trí quan trọng hơn, những cái đó về sau lấy lại cũng không muộn.
Vì vậy Đông Phương Trúc ngẩng đầu lên, cười nói:

"Tôi sẽ đưa.

Tất cả đều đưa hết cho cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play