"Không nghĩ đến lần này gặp nhau Hàm tiểu thư lại bất ngờ như vậy."
An Tịnh Nhã cười tươi bước đến bên cạnh Hàm Hoạ Y.
"Sao cô ...!cô...!cô..." Đại khái là dọa Hàm Hoạ Y sợ trắng bệch cả khuôn mặt rồi.
"Vừa rồi Hàm tiểu thư có nói, cô phản đối tôi tiếp quản Peony bởi vì...vấn đề sức khỏe của tôi không tốt.

Vậy bây giờ Hàm tiểu thư cũng đã nhìn thấy rồi, sức khỏe của tôi vô cùng tốt, nói như vậy cô đã không còn phản đối nữa rồi đúng không?"
Hàm Hoạ Y còn chưa kịp lên tiếng phản bác An Tịnh Nhã đã tiếp tục nói: "Còn nữa, theo như tôi biết, chú Hàm đầu tư vào Peony là đôi bên cùng có lợi.

Nếu bên Hàm thị rút vốn, Hàm tiểu thư hẳn là người hiểu rõ nhất, ai sẽ thiệt và ai không."
"Cô đừng có dọa tôi.

Cô ....kể cả bây giờ cô không phải kẻ tàn phế nữa, tôi cũng không đồng ý việc này."
"Cô lấy quyền gì để phản đối?"
Cao Minh Thành lúc này lên tiếng, lợi dụng ưu thế chiều cao híp mắt nhìn Hàm Hoạ Y, dọa Hàm Hoạ Y vừa giận vừa sợ đến run cả người.
"Cho dù em không có quyền phản đối, vậy các cổ đông Peony cũng sẽ lên tiếng phản đối.

Đến lúc đó, để em xem cô ta làm thế nào ngồi lên được cái ghế tổng giám đốc của Peony."
Hàm Hoạ Y nói xong tức giận giậm chân rời đi.
Những người còn lại cũng chẳng ai dám lên tiếng nói lên phản đối, ngay cả một tiếng xì xào bàn tán cũng không còn.
Bữa tiệc rất nhanh đã đến lúc kết thúc.

Trên dưới An gia miệng thì cười mà lòng như ngồi trên đống lửa tiễn khách.
Đợi khách khứa đã đi hết, Cao Minh Thành nói An Tịnh Nhã đứng ở đây đợi anh anh đi lấy xe.

An Hi Văn đã nhịn không nổi kéo giật tay An Tịnh Nhã lại, nghiến răng tức giận nói:
"Mày cố ý đúng không?"

An Tịnh Nhã im lặng vài giây, sau đó chỉ trong vòng một khoảnh khắc nhỏ giơ tay lên hạ xuống trên mặt An Hi Văn.
Một tiếng chat chói tai vang lên thu hút ánh mắt của những người giúp việc ở gần đó, còn khiến An Thẩm và Kỷ Ái Hà kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn.
"Mày.....mày đánh tao? Tại sao mày dám đánh tao hả con đ ĩ?"
An Hi Văn tức giận giơ tay lên muốn đánh lại nhưng đã bị An Tịnh Nhã nắm chặt cổ tay.

An Tịnh Nhã cả khuôn mặt đều trở nên lạnh tanh không cảm xúc, trong ánh mắt chứa đầy sự căm ghét cùng khinh bỉ.
"Đánh người còn cần lý do sao?" An Tịnh Nhã nhếch môi cười đáp lại một tiếng, hất tay An Hi Văn ra.
"Huống hồ, người như cô, bị đánh cũng đâu có oan."
"An Tịnh Nhã, mày con khốn nạn này."
Kỷ Ái Hà tức giận muốn lao đến đánh An Tịnh Nhã, vừa hay Cao Minh Thành lái xe đi đến.

An Thẩm liền vội giữ tay lại ra hiệu bà ta đừng làm loạn.
An Tịnh Nhã nhấc giày cao gót thủy tinh bước xuống dưới, tà váy màu xanh khẽ bay lên làm lộ ra đôi chân dài vừa thon lại vừa trắng của cô.
Lúc bước vào xe, An Tịnh Nhã còn quay người lại, hướng An Hi Văn đưa tay lên môi làm điệu tặng nụ hôn gió, ánh mắt như muốn nói, cuộc chiến của chúng ta , chính thức bắt đầu.

An Hi Văn nhìn đến thất thần, hai tay cuộn chặt lại.
Không thể phủ định, An Tịnh Nhã xinh hơn An Hi Văn rất nhiều, thân hình cô cũng đẹp hơn, cô có đôi mắt phượng động lòng người, còn có nụ cười tỏa nắng.

An Hi Văn ghen tị, từ nhỏ đã ghen tị với nhan sắc trời sinh này của An Tịnh Nhã.

Vì vậy mới bước vào giới giải trí, quyết tâm khẳng định vị thế của mình, để đối với mọi người, cô ta xinh đẹp giỏi giang hơn cô.
Nhưng đó là lợi dụng lúc An Tịnh Nhã bị di chứng sau tai nạn, bây giờ An Tịnh Nhã khác rồi, cô khỏi rồi, hôm nay còn ở tại đây cướp hết hào quang của An Hi Văn.
An Hi Văn trở lại phòng bắt đầu đập đồ, những người làm đi qua phòng cô đều bị những tiếng đổ vỡ trong phòng dọa chạy.

Lúc Kỷ Ái Hà bước vào phòng còn suýt bị cái đèn ngủ của An Hi Văn ném vào mặt, dọa bà ta sợ tím tái mặt mày đứng ở cửa.
"Tiểu Văn, con bình tĩnh lại một chút được không.

Hành xử có thể để ý không? Con nhìn xem con đang làm hành động ngu ngốc gì?"
"Mẹ , mẹ nói con làm sao để bình tĩnh.

Mẹ cũng nhìn, An Tịnh Nhã cô ta đắc ý như thế nào.

Cô ta còn được quản lý giải trí Peony, con bây giờ làm nghệ sĩ ở Peony, cô ta nhất định là sẽ chèn ép con."
"Tiểu Văn, con bình tĩnh nghe mẹ nói.

Con hiện tại là nghệ sĩ có tên tuổi nhất Peony, còn An Tịnh Nhã, nó không có kinh nghiệm, lại là đi cửa sau để làm ở đó.

Vậy nên, con chú ý các cổ đông khác, chỉ cần tất cả bọn họ đồng thời lên tiếng phản đối, Cao tổng cũng nhất định sẽ không vì một đứa con gái mà làm mất đi các cổ đông khác."
An Hi Văn bình tĩnh suy nghĩ, sau đó dần nở ra nụ cười như đã hiểu.

Kỷ Ái Hà vuốt tóc con gái, thủ thỉ bên tai.
"Con yên tâm, con mẹ nó mẹ còn giải quyết được, mẹ nhất định sẽ không để nó làm vật cản đường của con gái mẹ."

................
Giang Minh Triết chạy vội đến mở cửa xe, An Tịnh Nhã nhìn cậu có chút ngạc nhiên rồi bước xuống.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo blouse cổ cao màu đen kết hợp với quần âu màu trắng, vừa sang trọng những vẫn không giấu đi được sự trẻ trung của thiếu nữ 21 tuổi.
"Giang Minh Triết?!! Sao cậu lại ở đây."
Giang Minh Triết cúi người đóng cửa xe lại rồi đi theo sau An Tịnh Nhã đi vào giải trí Peony.
"Phu nhân, là Cao tổng điều tôi đến đây, muốn tôi làm thư ký cho ngài."
"Cậu?? Làm thư ký cho tôi.

Vậy còn anh ấy..."
"Cao tổng nói, hôm nay là ngày đầu cô đến tiếp quản công ty, biết là cô chưa quen với công việc nên kêu tôi đến giúp đỡ cho cô.

Còn ở tập đoàn, tôi là thư ký riêng, còn bên cạnh vẫn còn hai thư ký nữa, ngài không cần lo."
"Vậy cũng được."
An Tịnh Nhã gật đầu đồng tình sau đó bước vào bên trong, khi cô vừa bước vào liền thấy cả hàng dài có cả nhân viên và nghệ sĩ xếp thành bốn hàng dài, hai bên hai hàng đồng loại cúi đầu chào nói.
"Cao tổng phu nhân."
An Tịnh Nhã cảm thấy có chút không quen, trước tiên cứ cười tươi với mọi người trước.
Giang Minh Triết lướt nhìn một loại sau đó vẫy tay một người đến hỏi: "Các cổ đông khác đâu? Không phải bên tập đoàn tôi đã thông báo xuống hôm nay Cao tổng phu nhân sẽ đến tiếp quản công ty sao? Sao bây giờ không thấy ai ra chào."
Người kia ngượng cười nhìn An Tịnh Nhã đang nhìn mình, chần chừ trả lời.
"Cao tổng phu nhân, các cổ đông đang ở phòng họp đợi ngài, nói rằng có chuyện quan trọng cần thảo luận."
An Tịnh Nhã cười đáp lại.

Không cần nói rõ cũng biết, những cổ đông này là không đồng ý với việc cô sẽ tiếp quản Peony lên muốn làm khó đây mà.
"Phu nhân, để tôi gọi cho Cao tổng."
An Tịnh Nhã ngay lập tức đè tay Giang Minh Triết lại, nét mặt cười như không cười nói.

"Không cần.

Nếu Minh Thành ra mặt, đám cổ đông đó nhất định càng phản đối kịch liệt hơn, đến lúc đó cũng chẳng thèm tôn trọng tôi là ai.

Cách duy nhất để khiến họ tâm phục khẩu phục, sau này nhìn thấy tôi từ xa đã phải cúi đầu kính trọng, chính là dùng chính năng lực của bản thân."
An Tịnh Nhã hiểu rõ nhất, lời nói ra thì dễ, làm thì khó.

Cô quả thật có trong tay bằng tốt nghiệp ưu tú của trường danh giá, nhưng kinh nghiệm không có chính là không có, hơn nữa đúng thật là dùng cửa sau vừa bước vào công ty liền quản lý cả công ty giải trí lớn.

Vậy nên, chỉ có thể dùng thời gian, dùng năng lực mà cố gắng để bọn họ tâm phục khẩu phục.

Lúc Giang Minh Triết đưa An Tịnh Nhã đến thang máy riêng chỉ của tổng giám đốc Peony mới được dùng, thang máy của nghệ sĩ bên cạnh ting một tiếng, có hai người con gái từ trong đó bước ra.

Hàm Hoạ Y cáu gắt hứ một tiếng với người kia đang định đi thì nhìn thấy An Tịnh Nhã, gương mặt tức giận lại tức giận xoay người bỏ đi, tiếng giày cao gót vọng lại chói tai.

An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn An Hi Văn vừa rồi bước ra cùng Hàm Hoạ Y, cười một tiếng xoay người bước vào thang máy.

Ở trong thang máy, An Tịnh Nhã thắc mắc hỏi Giang Minh Triết.

"Hàm Hoạ Y cũng là nghệ sĩ của công ty chúng ta sao?"
"Hàm tiểu thư là ca sĩ solo, đã vào công ty được một năm rồi.

Nhưng theo tôi biết đến hiện tại cô ấy chưa cho ra bài hát nào."
"Cũng có bản lĩnh thật." An Tịnh Nhã cười một tiếng, nói tiếp.

"Giọng của Hàm Hoạ Y quả thật rất hay, làm ca sĩ cũng không có gì lạ.

Nhưng sao một năm rồi còn chưa ra bài hát.

Với thân phận của cô ấy, chắc không có chuyện bị ai chèn ép ngáng đường đâu nhỉ."
"Cái này,...!tôi cũng không biết."
Cửa thang máy mở ra, An Tịnh Nhã cùng Giang Minh Triết bước ra ngoài, nhưng không có đeo vội, ngược lại phân phó công việc Giang Minh Triết trước.

"Đúng rồi thư ký Giang.

Anh tìm cho tôi tất cả hồ sơ của quản lý, và các diễn viên mang đến văn phòng cho tôi trước.

Cuộc họp sẽ không kéo dài lâu, tôi không muốn lãng phí thời gian đi tìm nhân tài."
An Tịnh Nhã nói xong thì một mình bước vào phòng họp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play