"Tỳ nữ của nàng ta tùy các người vũ nhục, còn nàng ta...!Bổn cung ghét nhất là nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng ta, còn có...đôi chân của nàng ta cũng phế đi."
"An Hi, ngươi không phải là trưởng công chúa rất cao quý sao? Còn có, đệ nhất mỹ nhân, ôi chao, nhìn lại bộ dạng ngươi hiện tại xem, có phải tâm can đau lắm có đúng không.

Ngươi biết loại độc này mà đúng không.

Đúng vậy, chính là độc của Hoàng đế, loại độc không khiến người ta chết ngay, nhưng lại giày xéo người ta cho đến kho không còn hơi thở, đau đớn gấp mấy lần.

Sao vậy? Sao lại kêu thảm thiết như vậy? A, chết, có phải không nhìn thấy gì không, đúng rồi, mắt của người đang ở trên tay ta mà.

Ha ha ha...."
"Ngươi hãy nhớ, độc là Hoàng đế ban cho ngươi, Hoàng đế đối với ngươi một chút tình cũng chẳng còn.

Mắt ngươi, là do ta cảm thấy rất chán ghét, vì vậy muốn tự tay bóp nát nó."
Cửa lãnh cung khép lại trước dòng máu đỏ tươi chảy ra từ hốc mắt xinh đẹp, khép lại đoạn tình duyên ngắn ngủi của một cô công chúa, kết nên nỗi hận thù cùng oán niệm chất sâu không thể hóa giải.
Ánh mắt An Tịnh Nhã từ trong veo dần trở nên đỏ ngầu rồi trở nên u tối, ánh mắt chất chứa bi thương không thể che dấu, trước mắt như không còn thấy ánh sáng, tất cả chỉ có một màu máu đỏ tươi của thù hận.
Ngươi hại ta thân xác dập nát, hại ta tiến vào luân hồi cũng không thể siêu thoát trọn vẹn, hại ta suốt một nghìn năm qua chịu đày vò đau đớn.

Là các ngươi người khiến ta đứng trong ánh lửa mà không thể ra ngoài, có con mà không thể gặp, hài tử đáng thương của ta.
Ta vốn dĩ vẫn có thể là ta, là người con gái thông minh tài sắc vẹn toàn, nhưng vì một mũi tên ngươi đỡ cho ta, ta liền đặt hết niềm tin vào ngươi, trao cho ngươi cả trái tim của mình.

Cao Lãnh, ngươi thì sao, ngươi đáp trả lại ta như thế nào.

Bỏ mặc ta ở tẩm cung lạnh lẽo nhìn tuyết rơi, bỏ mặc ta đau đớn khi nghĩ đến đứa con vừa chào đời đã phải chôn xuống đất, bỏ mặc ta chìm trong biển lửa mà ở bên người khác ân ân ái ái.
Sau đó, lại để ta nằm chung một quan tài với ngươi, ta không cần ngươi hối hận, ta không cần ngươi đền đáp, ta vốn dĩ một khắc cũng không muốn chôn chung một huyệt với ngươi.
Nói yêu ta là chàng, lập ta làm hậu cũng là chàng, phế ta cũng là chàng, ban rượu độc cho ta cũng là chàng.

Phụ tình ta, có phải chàng cảm thấy rất hạnh phúc.

Cao Lãnh, đời đời kiếp kiếp, dù luân hồi chuyển thế, An Hi ta mãi mãi hận chàng, nguyền rủa chàng, căm ghét chàng.

Củ mong đi qua nhau như người xa lạ, nhìn vào nhau mà mắt không động tâm không phiền.
Kết quả.....!Ha ha ha....
An Tịnh Nhã ôm đầu mình lăn lộn trên đất, những âm thanh xa xa vọng lại dội thẳng vào trí não của cô, tiếng khóc, tiếng cười, mọi thứ đều khiến cô cảm thấy đau đớn cùng nghẹt thở.
Trong cơn đau đớn cô như nhìn thấy bản thân ngồi trên kiệu đỏ mặc hỷ phục, sau đó là bước chân lên từng bậc thang đi đến bên cạnh nam nhân cao lãnh, uy nghi ở bên trên.

Cô nhìn thấy bản thân e thẹn nép vào lòng nam nhân cười hạnh phúc, sau đó lại nhìn thấy bản thân bị người ta tra tấn nằm trong vũng máu, nhìn thấy nam nhân ôm nữ nhân khác đi qua, nhìn thấy ánh lửa lập lòe bắt vào rèm giường, nhìn thấy chị em tốt bị người ta làm nhục....!Từng hình ảnh xuất hiện như muốn khảm sâu vào từng mạch máu của cô, muốn nhắc cô không được quên, muốn cô mãi mãi ghi nhớ nó.
Lộ Khiết đỡ An Tịnh Nhã ngồi lên ghế lo lắng nhìn cô, muốn xem cô bị đau ở chỗ nào, "Tiểu Nhã Nhã à...."
An Tịnh Nhã nhìn cô gái trước mặt, nhớ đến người bạn này trước kia là tỷ muội tốt Xuân Hoa luôn ở bên cạnh mình, nụ cười bất giác cong lên, "Không sao, không đau ở đâu hết."
Tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, sau đó chỉ thấy thân ảnh cao lớn hớt hả của Mạc Tu Kiệt đi vào.
"Tiểu Nhã, ông ba Cao gặp tai nạn gia thông, hiện tại đang nguy cấp trong bệnh viện."
Nhìn Mạc Tu Kiệt lại nhớ đến chàng thị vệ Ân Ly lãnh đạm của ngày nào, lại nhìn đến Lộ Khiết, An Tịnh Nhã lại không kìm được mà rơi nước mắt.
"Làm sao vậy?" Mạc Tu Kiệt tiến đến hỏi.
Lộ Khiết lau nước mắt cho An Tịnh Nhã quay lại nói, "Cao tổng nhắn tim, nói sẽ không đến hôn lễ."
"Cái gì? Hắn không đến?" Gương mặt Mạc Tu Kiệt thay đổi nhanh đến mắt thường liền biết anh đang vô cùng tức giận.
An Tịnh Nhã lấy khăn ướt trên bàn lau mặt, sau đó máy móc đứng dậy vẫn nở nụ cười như không có gì nói:

"Không có việc gì, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện."

Nhìn bóng dáng An Tịnh Nhã bình thản túm chân váy đi ra khỏi phòng chờ, ánh mắt Mạc Tu Kiệt trở nên tàn ác hơn, anh rút điện thoại ra gọi cho Cố Trạch Dương cho người nhanh chóng đi tìm Cao Minh Thành, sau đó nắm tay Lộ Khiết nhanh chóng đi theo An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã vẫn mặc trên người bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp, bước chân của cô bình tĩnh đến lạ thường đi ra khỏi phòng chờ, lại đi qua hội trường hôn lễ, đi qua trước mặt rất nhiều khách mời lên xe đi ra khỏi khách sạn.
Lúc đến bệnh viện An Tịnh Nhã đã thay sang quần áo bình thường, cô bước từng bước đến trước phòng cấp cứu đã thấy chú của Cao Minh Thành đứng ở đó.
"Chú hai."
Cao Trạch Tông gật đầu một cái, nhìn đến đi sau An Tịnh Nhã chỉ có Mạc Tu Kiệt và Lộ Khiết, "Cao Minh Thành nó...."
"Cậu ta biến mất rồi.

Cháu trai của anh cũng thật tài giỏi, sớm không hối hận lại đúng ngày cưới liền rút lui.

Tôi còn suýt chút nữa bị hắn ta lừa."
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Cao Trạch Tông cau mày lên giọng hỏi lại.
Mạc Tu Kiệt không chần chứ mà đáp, "Cháu trai của anh vốn đã không có ý định cưới ngay từ đầu, lại chỉ muốn chơi đùa tình cảm cháu gái tôi.

Cậu ta vốn dĩ không lái xe đến sân bay mà rẽ về hướng ngược lại, hơn nữa còn rút một khoản tiền lớn trong ngân hàng.

Vậy anh đoán xem cháu trai anh là muốn gì? Cậu ta đối với cháu gái tôi rốt cuộc nghĩ cái gì!"
Cao Trạch Tông năm nay gần bốn mươi nhưng vì rèn luyện trong quân đội, cho nên ngoại trừ màu da hơi đen thì tổng quan nhìn vẫn trẻ hơn tuổi rất nhiều, thân hình cao to vạm vỡ , nét mắt so với Cao Minh Thành rất giống, nhất là cái mũi cao.

Mạc Tu Kiệt lúc trước cũng không phải tổng tài suốt ngày ngồi làm việc trong văn phòng, lúc này ba mươi đứng cùng một chỗ với Cao Trạch Tông khí thế cũng không có nhỏ hơn chút nào.
Hai đôi mắt nhìn chằm chằm nhau như b ắn ra cả tia lửa, uy thế chỉ muốn hơn nhau chứ không có kém.

Nhưng cuối cùng vẫn là Cao Trạch Tông yếu thế vì biết rõ chuyện lần này là cháu trai mình sai, anh* hạ mắt nhìn cửa phòng phẫu thuật sau đó rút điện thoại ra liên lạc với ai đó, sau đó quay ra nhìn An Tịnh Nhã.
((((*anh: Phác họa chú hai gần bốn mươi nhưng miêu tả chú còn trẻ nên chỗ này mình phân vân không biết nên dùng từ nào.

Chẳng lẽ lại viết ông thì không hợp.

Mọi người có ý kiến thì cmt, mình thấy hợp sẽ sửa lại nha))))
"Tịnh Nhã,...."
"Chú không cần nói gì đâu ạ." Vẫn là nụ cười khiến người ta cảm thấy đau lòng, An Tịnh Nhã lại thực sự không có biểu hiện gì khác thường nào.
"Anh ấy bỏ đi cũng không phải việc cháu chưa từng nghĩ đến, trước mắt hôn lễ chỉ có thể hủy bỏ, ba mẹ còn đang nằm trong phòng phẫu thuật, đợi họ tỉnh lại rồi nói sau đi ạ."
Cao Trạch Tông rất thích cô cháu dâu này, thông minh lại hiểu chuyện rất biết cách ăn nói và xử lý tình huống.
"Được.

Vậy hôn lễ bên kia chua sẽ đến nói chuyện, vậy phiền cháu ở lại đây."
"Cảm ơn chú."
Cao Trạch Tông gật đầu một cái rồi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play