Sau khi thành công khuyên An Tịnh Nhã đến công ty, trong phòng bệnh của Cao Minh Thành nhất thời chỉ còn lại anh và Cao phu nhân.

Cao phu nhân nói là đến thăm người bệnh, nhìn thấy con trai cũng không sao, tâm tình cũng rất tốt, ngồi lật xem tạp chí thời trang.

Cao Minh Thành để thuận lợi nói chuyện với mẹ cho lên đã kêu y tá đỡ anh ngồi dậy tựa vào giường, vết thương vị đè có chút đau, nhưng ngồi một chút đã thấy bớt nhói nhiều rồi.

Cao Minh Thành nhìn mẹ mình, gọi một tiếng.

"Mẹ."

"A, sap vậy? Bị đau sao?" Cao phu nhân ngẩng mặt khỏi tạp chí nhìn lên.

Cao Minh Thành vì đau mà nhíu mày, "Không sao.

Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ."

"Con hỏi."

"Mẹ và mẹ vợ con có quen biết nhau đúng không?"

Cao phu nhân để tạp chí sang một bên giống như kéo dai thời gian, sau đó quay ra cười nói, "Đúng vậy.

Lúc trước không phải mẹ từng kể cho con bé Tiểu Nhã rồi sao."

"Mẹ biết lời mẹ nói không đáng tin bao nhiêu không?"

Cao phu nhân bất mãn, "Con đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?"

"Mẹ trả lời con trước." Cao Minh Thành hẳn nhiên là khí thế cũng không chịu thua.

"Ừ, mẹ lúc trước có quen."

Cao Minh Thành nhíu mày, "Mẹ biết thân phận của mẹ vẹo con đúng không?"

Cao phu nhân thật không chột dạ, "Thân phận gì?"

"Mẹ chắc chắn biết." Cao Minh Thành nói chắc nịch, đồng thời ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cảm xúc của mẹ mình.

Cao phu nhân đứng dậy cầm bình nước nóng, "Hết nước rồi, mẹ xuống lấy."

Cao phu nhân còn chưa đi ra đến cửa, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra.

Mạc Tu Kiệt mang theo không khí lạnh đi vào.

Đối diện với mẹ Cao, Mạc Tu Kiệt cúi người xuống, "Chào bác." Sau đó thẳng lưng nói.

"Bác gái, cháu mong bác có thể nói ra mọi chuyện."

Cao phu nhân nhíu mày nhìn lại Cao Minh Thành.

Cao Minh Thành đồng thời tiếp lời, "Mẹ biết rõ mẹ vợ con, biết rõ chuyện năm đó xảy ra với mẹ vợ con, biết rõ mẹ ấy bị người ta hại, còn là có mục đích rõ ràng.

Mẹ không nói, chúng con không thể bảo vệ Nhã Nhã được."

Cao phu nhân im lặng một lúc, thở dài quay trở lại đặt bình nước nóng lên bàn, ngồi xuống ghế, hướng Mạc Tu Kiệt nói.

"Mạc tổng, bác không phải muốn giấu chuyện này, nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của Giai Giai, mấy đứa có thể đừng hỏi đến có được không.

Mấy đứa cứ làm như không biết gì hết, để cuộc sống quay trở lại quỹ đạo bình thường đi."

"Bác gái." Mạc Tu Kiệt cả người đều là khí lạnh đi đến, "Bác không muốn đòi lại công bằng cho chị cháu sao?"

Cao phu nhân thở dài, "Không phải bác không muốn, nhưng thực sự đây là mong muốn của Giai Giai.

Cô ấy nói không cần gì hết, chỉ cần con gái cô ấy sống một đời bình an, hạnh phúc, không vướng vào ân oán hào môn là được.

Là bác không tốt, năm đó về muộn không đón được Tiểu Nhã đi, để An gia đưa nó về mới có cớ sự ngày hôm nay.

Mạc tổng, coi như bác xin cháu, chuyện này để nó theo quá khứ mà biến mất đi."

Mạc Tu Kiệt lạnh lùng nói, "Cháu không thể.

Nếu bác không đồng ý nói, cháu chỉ có thể đưa cháu gái mình đi để bảo vệ."

Cao phu nhân nghe vậy lập tức đứng bật dậy, "Không thể đưa về đó."

Cao Minh Thành ngay lập tức đáp lời, "Không thể đưa về đâu?"

Cao phu nhân biết mình lỡ lời, rất nhanh liền bình tĩnh ngồi xuống.

"Tiểu Nhã đã gả vào Cao gia thì không thể đi theo cháu.

Con bé cũng nhất định sẽ không theo cháu."

Mạc Tu Kiệt im lặng một lúc rồi nói, "Người hại chị cháu là người trong Mạc gia."

Cao phu nhân không đáp lời, quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ.

Mạc Tu Kiệt hai tay cuộn chặt thành nắm đấm.

"Tu Kiệt, đây là tâm nguyện cuối cùng của Giai Giai, cô ấy không cần tài sản, không cần dang phận, không cần gì hết, chỉ cần con gái cô ấy tránh xa hào môn, sống một đời bình an hạnh phúc.

Bác mong cháu có thể hiểu cho cô ấy, hiểu cho nỗi lòng của người mẹ."

"Bác gái.

Cháu chỉ gặp qua An Tịnh Nhã vài lần liền nhận ra.

Rất nhanh người của Mạc gia cũng sẽ nhận ra được.

Nếu bác không nói rõ người đó là ai, cháu không có cách nào đề phòng."
Cao phu nhân cũng bất an điều này, nhưng lời đã hứa liền không muốn làm trái.

Mạc Tu Kiệt thấy người đã buông lỏng lại tiếp tục nói, "Bác gái, chị gái cháu khổ sở bao nhiêu năm, bây giờ có cơ hội đòi lại công bằng cho chị ấy, bác chẳng lẽ không muốn."
Cao phu nhân im lặng một lúc liền thở dài, đứng dậy cầm túi xách.

"Bác cần thời gian để suy nghĩ."
Nói xong liền cất bước đi ra ngoài.

Cao Minh Thành cùng Mạc Tu Kiệt nhìn nhau, Cao Minh Thành là người lên tiếng trước.

"Năm đó trước khi xảy ra việc đó nhà anh có xảy ra sự kiện gì không?"

Cao Minh Thành nhíu mày, "Ba mẹ tôi định tổ chức ngày sinh nhật muộn cho chị hai."

"Anh nói mẹ vợ ở bên Pháp từ lúc sáu tuổi đến khi mười tám tuổi mới quay về đây, vậy người ngoài có biết đến bà ấy không?"

"Không rõ."

"Vậy chắc chắn là không." Cao Minh Thành đáp lời.

Nói đến đây thì cả Mạc Tu Kiệt và Cao Minh Thành đều tự hiểu được.

......
Cao phu nhân rời bệnh viện lại đến công ty gặp An Tịnh Nhã, nói muốn cùng cô đi ăn trưa.

An Tịnh Nhã cùng với bà đi xuống dưới, "Mẹ, không phải còn lệch múi giờ sao.

Nếu không ăn trưa xong mẹ về nhà nghỉ, để còn đến bệnh viện là được."
Cao phu nhân vỗ tay An Tịnh Nhã đang khoác tay bà, "Aiz, không cần, mẹ bay qua bay lại đã sớm quen rồi.

Ăn xong con cứ quay lại giải quyết công việc với đám này báo kia, mẹ đến bệnh viện là được rồi."

An Tịnh Nhã đáp "dạ" một tiếng.

Lúc ngồi ăn trưa thấy bà liên tục nhìn mình mà không ăn cứ nghĩ bà mệt nhìn thức an dầy mỡ liền không muốn ăn, vì vậy cầm thực đơn lên định gọi cho bà một số món thanh đạm.

Cao phu nhân giữ tay An Tịnh Nhã lại, gắp một miếng thịt tôm sốt cho An Tịnh Nhã.

"Mẹ chỉ đang suy nghĩ thôi, con mau ăn đi."
An Tịnh Nhã quan sát bà một chút, "Mẹ có chuyện gì phiền lòng sao? Nếu không nói với con, con có thể giúp gì cho mẹ không?"

Cao phu nhân hạ đũa xuống, cười hiền từ nói, "Chẳng là một người bạn của mẹ hỏi mẹ vấn đề này, mẹ thực không biết nên giúp bà ấy như thế nào."

An Tịnh Nhã cũng hạ đũa xuống cười nói, "Mẹ không chê con tuổi trẻ không hiểu chuyện vậy cứ chia sẻ với con, biết đâu con có thể giúp mẹ."

"Chuyện là thế này.

Người bạn đó của mẹ bị người ta hại, phải sống khổ sở nhiều năm, tính mạng còn bị đe dọa, còn bị đuổi ra khỏi nhà.

Con xem, bây giờ em trai của bà ấy biết được muốn đòi lại công bằng cho bà ấy, nhưng bà ấy lại thấy chuyện đã qua nhiều năm rồi, bà ấy chỉ mong con gái mình được an toàn, cho nên khống muốn làm lớn chuyện này lần nữa."

An Tịnh Nhã trầm ngầm một lúc rồi khẽ nói, "Nếu với tính cách của con, con nhất định là sẽ làm rõ chuyện này rồi.

Nhưng bạn mẹ là người có tính cách chịu đựng nhỉ, vậy nên mới không muốn làm lớn chuyện này lên."

Cao phu nhân cười khổ một tiếng, "Đúng là bà ấy rất giỏi chịu đựng.

Rõ ràng có thể nói, nhưng lại không muốn tranh đoạt gì hết."

"Theo con thì, không nên để im chuyện này.

Lùi một bước, người ta sẽ đắc ý, sẽ lại dồn chúng ta vào con đường cùng.

Còn không bằng chúng ta cứ tiến về phía trước, cùng họ mặt đối mặt.

Giống như con hiện tại, con cũng là không buông bỏ được.

Tài sản của An gia con không cần, nhưng con muốn lấy lại công bằng cho mẹ con, lấy lại tất cả tổn thương và nhục mạ bà ấy từng phải chịu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play