Hai người liền cùng ngồi ăn bánh nói chuyện rất vui vẻ, An Tịnh Nhã rất thích những người như Tần An An, không có gia thế cũng rất tốt, có thể gả cho người mình thích, mỗi ngày đều vui vẻ đi mua sắm với mẹ chồng, đối với hai chữ “hào môn” đều không liên quan đến.

Cô cũng thầm tự cười giễu bản thăn, cô cũng có thế giống An An, ngày ngày đều vui vẻ, nhưng cô lại không lựa chọn như vậy.
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn ra xa, nơi đó có một người đàn ông, một người đàn ông mà hiện tại cô rất yêu, như vậy cũng không tính là quá khổ đi.

Bất giác nụ cười trên môi An Tịnh Nhã càng đậm hơn.
Nói chuyện cũng không được bao lâu thì có hai người đàn ông đi đến.

Người đàn ông mặc bộ tây trang màu xanh biển, nét mặt đậm ý cười, thái độ còn rất niềm nở, quay sang nói với người bên cạnh.

"Đây là Cao tổng phu nhân sao?"

Cao Minh Thành gật đầu, lại nhìn đến cô gái ở bên cạnh An Tịnh Nhã, ánh mắt chạm vào phần bụng nhô lên, cũng không miễn cưỡng nở nụ cười, "Chúc mừng Vương tổng."

Vương Hạo Hiên cười đến đuôi ở sau cũng lắc lư quá lại, đấy là nếu đằng sau anh có cái đuôi thì chắc chắn sẽ như vậy.

"Vậy bản kế hoạch ngày mai Vương tổng cứ kêu người đưa đến là được rồi, chúng ta nói qua điện thoại cũng được.

Vẫn là dành thời gian bên Vương tổng phu nhân nhiều hơn."

Vương Hạo Hiên thật không khách khí khoác vai Cao tổng cười lớn, còn thuận miệng nói một câu.
"Cao tổng thật đúng là người tốt, không có giống anh tôi, tôi nhớ ra hai người cùng tên, nhưng anh ấy ngoại trừ tẩu tử ra thì không thèm cho ai mặt mũi hết, không được như Cao tổng, thật là ngưỡng mộ."
Vậy là hai bên từ đối tác kinh doanh rất nhanh đã kết giao làm bằng hữu, rất có chí khí vỗ vai nhau liên tục.

Không bao lâu sau liền có thêm một người nhập cuộc.

An Tịnh Nhã nhìn Mạc Tu Kiệt đối diện giật giật khóe miệng, lại kéo Tần An An tiếp tục ăn bán nói chuyện.

Cô cũng được biết thêm, Vương gia ở Cổ Lạc Thành không phải là thế gia kinh doanh lâu đời mà là dòng dõi quân nhân, đến đời Vương Hạo Hiên mới làm kinh doanh, trên Vương Hạo Hiên còn có một người anh trai sinh đôi tên Vương Minh Thành theo nghè gia tộc đàn ở trong quân đội, cũng đã có vợ, bất quá...không phải con gái, nhưng Vương gia một lời cũng không nói gì ngược lại Vương phu nhân còn nhiệt liệt đồng ý, nếu Vương lão liền nói một lời nào không vừa ý bà ấy liền véo tai xách đứng dậy.

An Tịnh Nhã thật cảm kích, "Vương phu nhân thật đáng yêu."

Tần An An che miệng cười, "Bà ấy trước giờ luôn vậy, ba chồng tôi ngoài miệng luôn nói bà ấy trẻ con, nhưng trong nhà ai cũng biết ông ấy rất chiều vợ, còn hận không thể để bà ấy ngày nào cũng trẻ con để cưng chiều."
Hai người liền bật cười, hoàn toàn chẳng chú ý đến phía cách đó không xa đang có một đám người nhìn chằm chằm.

Từ lúc An Hi Văn vào cửa thì đã bị Tô Lam chặn lại khách khí mà làm quen, An phu nhân cũng bị một đám phu nhân khác lôi kéo vào nói chuyện.

Nói chuyện một hồi mọi người liền hiểu thế này.

An Tịnh Nhã là con riêng của An gia nên ít xuất hiện, gả cho Cao Minh Thành chỉ là liên hôn gia tộc, không có tình cảm, sớm muộn cũng sẽ ly hôn.

Ánh mắt mọi người nhìn An Tịnh Nhã rất nhanh đã chuyển sang thành ánh mắt kinh miệt cùng chán ghét.

Hóa ra chỉ là con hoang, vậy mà cũng vênh váo.

An Hi Văn cũng nhận cơ hội này mà nói nhiều điều không hay về An Tịnh Nhã với đám tiểu thư thế gia, bên cạnh đó lại liên tục để ý đến giờ.

Bữa tiệc rất nhanh có người mở màn bước lên bục chỗ cao nói.

Mọi người cũng không xôn xao bàn luận mà im lặng để người trên kia nói.

An Tịnh Nhã đứng cạnh Cao Minh Thành cùng Tần An An ở phía trước.

Ở phía sau rất nhanh đã có ánh mắt liên tục dõi theo cô, hơn nữa còn là ánh mắt mang theo ác ý.

An Tịnh Nhã dường như cũng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, quay đầu lại thì thấy ai cũng chăm chú nhìn lên người bên trên đang nói.

Cao Minh Thành cũng quay lại nhìn, xong quay sang nhìn An Tịnh Nhã, "Sao vậy?"

An Tịnh Nhã nhìn một lượt, nhìn đến một nhà ba người An gia đứng cách đó một nhóm người, lắc đầu nói không có gì rồi lại quay lên.

Lúc vị trên kia vừa khai mạc bữa tiệc xong, đèn điện liền tắt hết, hội trường lập tức như rơi vào màn đêm đen, sau đó liền huyên náo.

Vị trên bục liền nói to vào mic kêu người mau đến phòng điều kiển xem, rồi trấn an mọi người bình tĩnh.

An Tịnh Nhã cảm nhận được có người bám vào tay mình, cô quay sang bên cạnh.

Giọng nói Tần An An nhỏ nhẹ cất lên.

"Sao đột nhiên lại mất điện vậy?"

"Chắc là....A..."

An Tịnh Nhã vừa nói được hai chữ, phía sau lại có một lực mạnh đẩy cô về phía trước.

Bị đẩy bất ngờ, hơn nữa còn đi giày cao gót, An Tịnh Nhã rất nhanh ngã về phía trước, chân liền truyền đến cảm giác đau nhói.

Tần An An vừa rồi kéo tay An Tịnh Nhã để hỏi, tay cũng còn chưa có bỏ ra, cũng theo lực mạnh đẩy An Tịnh Nhã mà đi về phía trước vài bước, cũng suýt ngã, mặt Tần An An liền tái mét.
Đèn vừa lúc được bật lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì vì vừa rồi nghe thấy tiếng hét, trên đầu vang lên tiếng két một phát, sau đó có một âm thanh xé gió rơi xuống.

Ai nấy đều nhìn lên, thấy đèn trùm thủy tinh to đang rơi xuống, toàn hội trường liền hét lên một tiếng.

An Tịnh Nhã cùng Tần An An ở ngay dưới đèn trùm, rất nhanh thấy được một bóng đen đang hạ xuông dần.

Vương Hạo Hiên phản ứng nhanh kéo Tần An An lại vào lòng lùi lại.

An Tịnh Nhã bị thương không thể đứng dậy, đang ngã ngồi trên đất.

Một bóng người quen thuộc rất nhanh đã xuất hiện trước mặt An Tịnh Nhã, ngay lúc này An Tịnh Nhã liền mở to hai mắt nhìn chiếc đèn trùm thủy tinh nặng nề rơi xuống.

Cao Minh Thành hai tay ôm đầu An Tịnh Nhã để cô không bị thương kéo vào trong lòng mình, cả cơ thể nằm đè lên cô để che chắn, sắc mặt tái nhợt, hàng lông mày lập tức cay chặt lại.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đèn thủy tinh đã rơi xuống đất vỡ tan bắn từng mảnh thủy tinh ra xa.

Vương Hạo Hiên kéo Tần An An xoay người ôm vào lòng, trên mặt cũng có vết thương nhỏ do mảnh thủy tính văng lên cứa vào.
Còn Cao Minh Thành ôm An Tịnh Nhã nằm trên đất ôm lặn một đoạn cũng không tránh được, trên lưng rất nhanh có nhiều mảnh thủy tinh to ghim vào.

Ngu có phản ứng đầy tiên và nhanh nhất là Mạc Tu Kiệt và Cố Trạch Dương.

Giày da của Mạc Tu Kiệt đạp nhanh trên đống thủy tinh đi đến.

Nhìn những mảnh thủy tinh ghim trên lưng Cao, mặt liền lạnh đến sát khí tỏa ra.

Cố Trạch Dương cùng Mạc Tu Kiệt nhanh chóng đỡ Cao Minh Thành dậy.

Cao Minh Thành cả mặt liền trắng bệch kêu lên một tiếng.

An Tịnh Nhã được Vương Hạo Hiên đỡ ngồi dậy, nhìn lưng Cao Minh Thành ghim đầy mảnh thủy tinh, cả gương mặt cũng tái đi.

Cao Minh Thành nhăn mặt, nhìn đến An Tịnh Nhã ở đối diện, nhẹ nhàng hỏi:

"Có bị thương không?"

An Tịnh Nhã đã hoàn toàn không phản ứng được với câu hỏi này, trước mắt cô đã nhòe đi, bên tai liền văng vẳng tiếng nói từ rất xa, rất xa.

"Ta không sao, đừng sợ."

"Hi nhi, đừng sợ."

Lại nghe có người như đang gọi tên mình, An Tịnh Nhã thật lâu mới có phản ứng lại.

"Minh ...Thành..."

Cao Minh Thành được Mạc Tu Kiệt và Cố Trạch Dương đỡ ở trước mặt, môi hơi cười đáp lại.

"Ừ, anh đây."

Hai hàng nước mắt của An Tịnh Nhã lại như mưa mà rơi xuống.

An Tịnh Nhã cảm nhận được cổ họng mình như nghẹn lại, thật khó khăn mới có thể nói được hai chữ.

"Đồ ngốc."

Sau đó An Tịnh Nhã liền ngất đi.

Mạc Tu Kiệt để Cố Trạch Dương đến đỡ Cao Minh Thành, còn bản thân mình chạy đến xem An Tịnh Nhã.

Cao Minh Thành thở khó khăn nói, "Kiểm tra đầu."

Mạc Tu Kiệt hiểu ý vội kiểm tra, sau đó thở phào một hơi, "Đầu không bị thương."

Cao Minh Thành cùng An Tịnh Nhã rát nhanh đều được đưa đến bệnh viện, Vương Hạo Hiên cũng đưa Tần An An đi theo đến bệnh viện để kiểm tra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play