"Đa tạ chưởng môn sư phụ!"
Bạch Ngân Hoa phấn khích vỗ tay chúc mừng sư huynh của mình.
Lục Tư Đường nói tiếp "Còn về Thừa Phong, hôm nay ta thấy con có vẻ hơi chủ quan và ta hy vọng tình huống này sẽ không lặp lại lần nữa."
"Vâng ạ!"_Lục Thừa Phong đáp.
Thấy mặt con trai thoáng buồn, ông cũng nói thêm để khích lệ y "Nhưng dù sao thì con phát huy cũng không tồi.
Rút kinh nghiệm nhé!"
"Con xin ghi nhận ạ!"_Lục Thừa Phong vừa nói vừa đưa tay hành lễ.
"Ừm! Bây giờ thì đến Bạch Ngân Hoa với cả Trương tiểu thư nhỉ? Nhưng vì hai người đều là nữ nhi nên thay vì đánh đấm như nam nhân thì chúng ta đổi cách tỉ thí khác nhé? Hai người thấy thế nào?"_Lục Tư Đường nhìn về phía hai tiểu cô nương bên cạnh nói.
"Cách tỉ thí khác? Là thế nào ạ?"_Bạch Ngân Hoa thắc mắc hỏi.
Lục Tư Đường nhìn nàng rồi lại phất tay áo, quay mặt về hướng Trương Y Phàm dặm hỏi "Không biết là...!Trương tiểu thư đây có biết dùng cung tên không nhỉ?"
"Tiểu nữ ngu ngốc không dám nhận mình tinh thông, chỉ dám nói là từng học qua."_Trương Y Phàm hạ giọng đối đáp.
Cái dáng vẻ tỏ ra mình nhu mì, thật trân của nàng ta, Ngân Hoa nhìn vốn không lọt được vào mắt.
Nàng hức một tiếng rồi tự mình lẩm bẩm "Ra vẻ gì chứ?"
Lục Tư Đường nghe thấy liền nghiêm mặt đốn chỉnh nàng rồi nhìn Trương Y Phàm nói tiếp "Nói vậy hẳn là có biết dùng rồi.
Tiểu thư không cần khiêm tốn, Ngân Hoa có cung pháp khá tốt nên hai người có thể so tài thử đấy."
"Nhưng thi như thế nào ạ?"_Trương Y Phàm ngơ mặt hỏi.
"Săn bắt."_Lục Tư Đường đáp.
Bạch Ngân Hoa phấn khích vỗ tay "Được đó nha! Cũng lâu rồi con cũng chưa được đi săn."
"Con cũng thấy được, từ nhỏ đã cùng cha săn bắt nhiều lần nên con cũng có kha khá kinh nghiệm."_Trương Y Phàm cười đáp.
Lục Tư Đường nhìn hậu bối gật đầu mãn nguyện "Vậy chúng ta quyết định thế nhé.
Thừa Phong và Khải Ngôn, nếu hai muốn có thể đi cùng hai người họ nhưng không được gian lận.
Ta còn có việc nên về xử lí trước.
Sau một canh giờ phải dừng lại việc săn bắn và nộp tất cả con mồi săn được, ai nhiều hơn ắt có thưởng."
"Vâng"
Hậu người trẻ đồng thanh nói rồi cùng lúc đưa tay hành lễ với bóng lưng dần xa của chưởng môn.
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Ta sẽ bắt được thật nhiều thỏ con báo con hổ con gì gì đó để chiến thắng."_Bạch Ngân Hoa đắc ý nói rồi nhanh chóng bay về hướng trường săn của Thành Dương Phái.
"Này! Đừng có hóng hách, ta nhất định sẽ thắng cô."_Trương Y Phàm nói rồi nhanh chóng đuổi theo Ngân Hoa.
Lục Thừa Phong nhìn theo bóng lưng hai cô nương kia thoáng chốc sởn gai óc nói "Sự đố kỵ của các cô nương quả thật đáng sợ!"
Trần Khai Ngôn cười vỗ vai y rồi bước đi "Chúng ta cũng đi thôi!"
"Nè chúng ta thật sự sẽ đi sao?"_Lục Thừa Phong níu lấy tay áo y hỏi.
Trần Khải Ngôn quay đầu nhìn y bất lực hỏi "Chứ còn thế nào nữa? Đệ có muốn nhìn Bạch Ngân Hoa sẽ bị thương ở đâu đó sau khi quay về không?"
Lục Thừa Phong lắc đầu.
Trần Khải Ngôn nói tiếp "Vậy còn không mau đi, đệ cũng biết Bạch tiểu thư một khi đã phấn khích thì cho dù khó khăn cỡ nào muội ấy cũng mặc kệ nguy hiểm để làm chuyện đó mà.
Đúng không?"
Lục Thừa Phong nghe xong thấy sư huynh này của mình nói không sai nên liền lập tức đi lại kéo Khải Ngôn vừa đi vừa nói"Phải! Huynh nói chí phải! Chúng ta mau đi thôi!"
...----------------...
Trong trường săn, hai cô nương một người bẻn lẻn một người từ tốn nhìn ngó xung quanh, theo sau đó là hai vị công tử theo sau vừa hộ tống vừa giúp họ quan sát.
Đột nhiên tất cả mọi người dừng lại.
Trong tiếng gió, cây cỏ đột nhiên phát ra tiếng động.
Lần theo hướng phát ra âm thanh, thì ra mà một con nai chạy xồng xộc ở phía trước mặt.
Lục Thừa Phong nhìn thấy liền chỉ về hướng nai đốm đang chạy rồi kêu lên "Nhìn kìa, đằng trước là một con nai!"
Cơ hội đã đến, hai nữ chính trong cuộc đua săn bắn nhanh chóng bay về phía trước đuổi theo.
Hai nam nhân đi cùng cũng nhanh chóng bám theo.
Đuổi một lúc, thời điểm thích hợp cũng đã đến.
Bạch Ngân Hoa và Trương Y Phàm cùng lúc bay lên không trung.
Một nhịp...!hai nhịp...!ba nhịp hai mũi tên cùng lúc hướng về phía chú nai ngơ ngác kia.
"Ta sẽ đến xem ai là người đã bắt được nai nhỏ!"_Trần Khải Ngôn nói rồi nhanh chóng chạy lại chỗ con mồi vừa được săn.
Nhưng đột nhiên, một con quạ từ đâu xuất hiện bay ra làm hai nữ nhân đang lơ lửng trên không trung giật mình cùng lúc rớt xuống mặt đất.
"Cẩn thận!"_Lục Thừa Phong hoảng hốt hét lên rồi nhanh chóng chạy đến rồi nhảy lên bắt lấy Bạch Ngân Hoa.
Một cú té hai số phận, Ngân Hoa được bắt gọn trong lòng Thừa Phong, Trương Y Phàm lại bị ngã xuống một cú đau điếng người.
Bạch Ngân Hoa sợ hãi nhắm chặt đôi mắt, ngỡ là đón cơn đau hóa ra lại nhận được sự ấm áp từ hơi thở của Thừa Phong.
"Đừng sợ, mở mắt ra, không sao nữa rồi!"
Sau câu nói ấy, nàng từ từ mở đôi mắt ra nhìn khuôn mặt anh tú của y.
Bốn mắt nhìn nhau, một lo lắng, một ngơ ngác nhìn chung lại trông cực thâm tình, lãng mạn.
"Không sao chứ?"_Lục Thừa Phong nhíu mày hỏi nàng.
Ngân Hoa lắc nhẹ đầu rồi cả hai buông nhau ra.
Lục Thừa Phong ngại ngùng nói thêm "Không sao là tốt!"
"Ừm!"
Lúc này Trần Khải Ngôn cũng quay lại với khuôn mặt hớn hở, trên tay cầm theo con nai lúc nãy "Đây rồi! Ngân Hoa sư muội đã bắn trúng nó."
Trương Y Phàm vừa bị té, vừa bị bơ từ người thương lại còn nghe kết quả đắng lòng như vậy liền tỏ thái độ không hài lòng đi đến "Sao lại không phải của ta? Rõ ràng ta nhìn thấy mình bắn trúng mà?".