Trong lúc Bạch Ngân Hoa vẫn đang ôm sự tức giận trong mình mà cầm kiếm trút hết lên những tán cây ở ngoài sân sau thì Lục Thừa Phong ở bên ngoài đã kéo Trương Y Phàm qua một bên rồi nói chuyện lại với nàng ta.
"Trương tiểu thư à, ta không biết muội và Ngân Hoa có hiềm khích gì nhưng ta thật lòng xin muội đừng tổn hại muội ấy được không?"
"Phong ca ca, ta..."
Chưa để nàng ta nói, Thừa Phong vội lên tiếng "Ta và Ngân Hoa từ nhỏ lớn lên cùng nhau cho nên ta rất hiểu muội ấy.
Thật ra từ trước đến nay, tuy muội ấy cứng đầu khó bảo, tính cách thì hoạt bát lém lỉnh nhưng muội ấy chưa từng nói dối ai bất cứ điều gì.
Muội ấy có thì nhất định có, nếu nói không có thì tuyệt đối không có."
Trương Y Phàm nghe xong như chột dạ, đôi mắt láo liên không dám nhìn vào ánh mắt kiên định của nam nhân trước mặt.
Nàng ta cúi đầu, miệng rung rung lên tiếng "T-Ta biết rồi! Lời nói của Phong ca ca Y Phàm tuyệt đối ghi nhận."
Thừa Phong nhìn thái độ nàng ta cũng yên tâm phần nào, y gật đầu đáp "Được rồi! Muội quay về đi, ta đi dỗ muội ấy!"
"Vâng! Y Phàm xin phép đi trước!"_Trương Y Phàm nói rồi khoanh tay, nhún người nhẹ sau đó quay lưng rời đi.
Lục Thừa Phong nhìn theo bóng lưng ả, đôi mày khẽ nhíu lại, biểu cảm trên khuôn mặt tràn đầy sự hoài nghi về Trương tiểu thư này.
Lúc này từ trên cao, một ánh sáng nhỏ bay đến trước mặt Thừa Phong.
"Là thư của cha?"
Thừa Phong nói rồi đưa tay bắt lấy ánh sáng ấy.
Quả thật là thư của Lục chưởng môn kêu gọi y về.
Thừa Phong nhìn về hướng phòng của Ngân Hoa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên để nàng nguôi giận một lát rồi đến an ủi có lẽ sẽ tốt hơn.
Y thở dài sau đó chỉ lắc đầu ngao ngán rồi đi tìm cha mình.
...----------------...
Bên này, Trương Y Phàm tâm trạng hậm hực mà quay về phòng của mình.
Trong lúc đi, nàng ta không ngừng đá những vật thể nhỏ cản đường của mình.
Viên đá trước mặt không tròn không dẹp, lại còn vừa đen vừa to, một vật thể xấu xí như vậy nàng ta nhìn càng không thấy vừa mắt nên nhanh chóng dùng chân đá nó đi chỗ khác.
Hòn đá bị lực tác động mạnh nhưng bay không xa, Y Phàm nhìn theo vật thể ấy thì nhìn thấy chân của một nam nhân đang đè lên nó.
Nhìn từ dưới lên, nàng ta không mấy bất ngờ, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn rồi thái độ ghét bỏ mà tiến đến trước mặt đối phương.
"Sao đây?"
"Ta kêu cô tìm cách tách hai người họ chứ không kêu cô làm hại muội ấy.
Cô có hiểu không vậy?"
Nghe giọng điệu hắn ta, có vẻ là đang tức giận lắm.
Nhưng giọng nói này không lẫn vào đâu được.
Nam nhân đó không ai khác chính ta Trần Khải Ngôn.
Trương Y Phàm đang bực tức vì bị Thừa Phong giáo huấn, giờ lại bị người này chất vấn liền xả hết cơn giận lên đầu hắn "Cô ta mới chỉ phỏng nhẹ, huynh đã đau lòng rồi cơ à? Huynh kêu ta tách hai người họ? Kế hoạch của chúng ta là tạo nên hiểu lầm nhưng huynh đã làm gì chứ? Hai người họ vừa xích mích một tý, huynh đã kêu Lục Thừa Phong đi xin lỗi Bạch Ngân Hoa? Huynh âm thầm thay đổi kế hoạch, ta còn chưa tính sổ với huynh đó."
Trần Khải Ngôn nhíu mày nhìn nàng ta rồi nhếch môi cười "Haha! Trương đại tiểu thư mà lại ngốc đến vậy sao? Cô nghĩ thử xem nếu ta không làm ra vẻ cố gắng dung hòa giữa hai người bọn họ, thì chắc chắn họ sẽ nghi ngờ ta cô hiểu chứ? Cô nghĩ thử xem, Lục Thừa Phong hết lần này đến lần khác làm Bạch Ngân Hoa buồn lòng sau đó lại xin lỗi rồi lại làm muội ấy buồn.
Cứ cái đà như vậy, chỉ cần bọn họ xảy ra mâu thuẫn vài lần liên tiếp, kế hoạch của chúng ta thành công chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Trương Y Phàm nghe xong như ngộ ra được điều gì đó mà nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc "Huynh quả thật rất nham hiểm.
Huynh có chắc rằng huynh chỉ muốn mỗi một mình Bạch Ngân Hoa, mà không phải là thứ gì khác sâu xa hơn chứ?"
"Đừng nghĩ nhiều, đừng quên lí do chúng ta hợp tác là gì.
Cô cần Lục Thừa Phong, ta cần Bạch Ngân Hoa, vậy thôi.
Ta nói cho cô biết, nếu cô còn làm tổn hại đến thể xác của Ngân Hoa ta chắc chắn sẽ không để cô sống yên ổn."_Trần Khải Ngôn cố ý gằn giọng câu cuối để cảnh báo cho nàng ta biết hậu quả nếu động vào Bạch Ngân Hoa.
Trương Y Phàm nhìn vào đôi mắt đang chứa đầy sát khí của đối phương liền bị dọa sợ, nàng ta nuốt nước bọt cái ực rồi lên tiếng đáp "Ta hiểu rồi! Còn A Lan thì sao đây?"
"Hoa tinh đó lúc sáng có bị Ngân Hoa làm bị thương ở đâu không?"
"Vết thương ngoài da không đáng kể, chỉ là cô ta nói đã bị trúng một chiêu, nội thương khá nghiêm trọng."_Trương Y Phàm đáp.
"Chắc chắn là bị sức mạnh trong kiếm của Ngân Hoa làm bị thương."_Trần Khải Ngôn nói rồi lấy trong tay áo ra một lọ thuốc đưa cho Trương Y Phàm "Trong này có một viên thuốc có thể điều hòa huyết mạch.
Cô đem về cho cô ta uống sau đó bảo cô ta quay trở về nguyên hình, tu dưỡng trong 4 canh giờ sẽ hết."
"Ta biết rồi! Vậy ta đi trước đây, có gì thì cứ báo ta biết!"
"Ừm!"
Nói rồi Trương Y Phàm nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc đó, một đệ tử nhỏ tuổi của Thành Dương phái chạy lại hướng của Trần Khải Ngôn.
"Sư huynh, Hàn sư thúc bảo ta gọi huynh lên đỉnh núi gặp người."
"Ta biết rồi!"
"Vâng!"
Nói rồi tiểu sư đệ ấy đưa tay hành lễ rồi rời đi.
Trần Khải Ngôn cũng đi đến chỗ hẹn tìm Hàn Khởi.