Lúc này trời đã tối sầm lại, Bạch Ngân Hoa rời khỏi chuồng ngựa kia rồi quay lại quán trọ.
Đến nơi nàng liền ngay lập tức đến phòng của Thừa Phong.
Vừa tới cửa nàng nhìn thấy một nam nhân y phục màu đồng tay bưng chén thuốc đứng cạnh chiếc giường nhỏ kia liền chạy đến.
"Khải Ngôn sư huynh!"
Nghe nàng gọi tên mình hắn hơi giật mình quay ra "Sư muội, muội trở về rồi! Muội đã đi đâu vậy?"
"Ta sẽ nói lại với huynh sau được không?"_Bạch Ngân Hoa nói rồi nhìn về phía thân ảnh tái nhợt đang nằm trên giường kia lên tiếng "Sư huynh, Thừa Phong ca ca sao rồi? Có tiến triển gì không?"
"Ta vừa sắc một ít thuốc cho đệ ấy, tạm thời kéo dài thêm được một ít thời gian nữa nhưng mà vì dược liệu có hơi không thích ứng nên đệ ấy bị sốt rồi."_Trần Khải Ngôn trầm mặt nói.
"Sốt sao?"_Bạch Ngân Hoa hoảng hốt kêu lên rồi mau chóng lấy tay sờ vào trán Thừa Phong "Sao lại sốt cao như vậy? Huynh mau sắc thuốc hạ sốt gì đó cho huynh ấy đi."
Trần Khải Ngôn lắc đầu "Không được, nếu dùng thuốc hạ sốt tác dụng của thuốc chính sẽ mất hết cho nên chúng ta không thể làm vậy."
"Không có cách nào ư? Vậy chườm nước ấm có được không? Lúc nhỏ ta bị sốt, Phỉ cô cô có làm như vậy cho ta, rất hiệu quả đó."_Bạch Ngân Hoa nhanh trí nói.
Trần Khải Ngôn búng tay một cái rồi kêu lên "Được đó! Bây giờ ta đi chuẩn bị, muội ở đây canh chừng đệ ấy đi."
"Ta biết rồi! Huynh mau đi."_Bạch Ngân Hoa sốt ruột thúc giục.
Trần Khải Ngôn "Ừm" một tiếng sau đó mau chóng đi chuẩn bị nước và khăn.
...----------------...
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng Trần Khải Ngôn cũng đã quay lại.
Hắn mau chóng bưng lấy chậu nước ấm để lên cái tủ ở cạnh đầu giường.
Trần Khải Ngôn vắt sạch nước vừa nhúng định đắp lên trán cho Thừa Phong thì Bạch Ngân Hoa giật nhẹ lại.
"Để ta! Huynh đi nghỉ đi"_Bạch Ngân Hoa nói rồi đắp lên trán cho Thừa Phong.
"Không được, muội vừa gặp chuyện đã mệt mỏi lắm rồi, muội nên nghỉ ngơi lấy lại sức đi."_Trần Khải Ngôn lo lắng khuyên bảo.
"Ta không sao, ta biết các huynh không dễ dàng gì mới tìm được ta, đã vậy huynh không chỉ đánh nhau mà còn chăm sóc ta và Thừa Phong.
Huynh nên nghỉ ngơi đi sư huynh!"_Bạch Ngân Hoa nhìn hắn cười hiền nói.
"Ta…"
Không đợi Trần Khải Ngôn nói xong nàng đã ngắt lời hắn, giọng hơi nũng nịu "Sư huynh à!"
Trần Khải Ngôn nói không lại nàng chỉ biết ngậm ngùi gật đầu "Được rồi! Ta thấy nước cũng nguội rồi, ta đi lấy nước mới cho muội nhé?"
Bạch Ngân Hoa cũng gật đầu đáp "Được thôi! Huynh đi đi, sau khi lấy nước xong huynh phải mau trở về phòng nghỉ ngơi đó nha."
"Ta biết rồi!"_Trần Khải Ngôn nói xong liền bưng chậu nước kia lên rồi quay đi.
...----------------...
Trong lúc đó, Bạch Ngân Hoa ngồi xuống cạnh Thừa Phong, nàng nắm lấy tay y, ngắm nhìn chàng một lát rồi lên tiếng.
"Thừa Phong ca ca, chắc là huynh giận ta lắm đúng không? Ta xin lỗi! Tất cả mọi chuyện là do ta mà ra, có phải huynh cảm thấy ta rất ngốc không? Nếu lúc đó ta không tin lời hắn thì bây giờ huynh cũng chẳng phải nằm đây nghe ta nói mà chẳng hồi âm gì.
Ta xin lỗi! Ta…"
Nói đến đây, nước mắt nàng không thể kìm lại được mà từ từ rơi xuống, nàng nghẹn ngào thốt lên từng chữ.
"Ta thật sự xin lỗi huynh, huynh tha thứ cho ta được không? Nếu không được thì huynh có thể mắng ta hay đánh ta cũng được, ta sẽ không làm gì hết.
Thừa Phong ca ca, huynh tỉnh lại đi.
Tỉnh lại mắng ta đi được không?"
Từ bên ngoài, những lời nói hay cử chỉ của Bạch Ngân Hoa đều bị Trần Khải Ngôn nhìn thấy hết.
Hắn nhìn thấy nàng khóc trong lòng cũng trở nên khó chịu không thể tả.
Nhìn những giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên gương mặt trắng bệch của nàng hắn lại càng đau xót hơn.
Lúc này hắn cố kìm nén cảm xúc, giả vờ như không biết gì mà bước vào "Sư muội, ta quay lại rồi đây!"
Bạch Ngân Hoa thấy hắn đi vào liền vội lau đi nước mắt trên mặt, thản nhiên nói "Được rồi huynh để đó cho ta đi."
"Muội có cần ta giúp gì nữa không?"_Trần Khải Ngôn gặng hỏi.
"Không cần! Huynh mau về phòng nghỉ ngơi đi nha."_Bạch Ngân Hoa lắc đầu đáp.
"Được rồi! Vậy ta đi đây."_Trần Khải Ngôn nói rồi từng bước đi ra khỏi phòng sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
...----------------...
Sau khi Trần Khải Ngôn rời đi, nàng liên tục chườm khăn lên trán cho Thừa Phong.
Nước nguội rồi nàng lại lấy thêm nước, liên tục như vậy suốt hơn một canh giờ.
Lúc này nàng dùng tay sờ lên trán của y, cảm thấy đã hạ bớt nhiệt cũng yên tâm hơn.
Nàng lấy một cái khăn khác rồi sau đó dùng nước đang dùng kia lau người cho y.
Nàng lau mặt, lau tay, cổ để làm sạch sơ qua, còn những nơi khác thì nàng chẳng dám chạm đến.
Đột nhiên nàng vô tình cảm thấy trong người y có thứ gì đó hơi nhô liên, liền tò mò lấy nó ra.
Thì ra chính là cây Ngân trâm của y tặng cho nàng.
Nước mắt lần nữa rơi xuống, nàng ngậm ngùi nhìn y.
"Thì ra nó luôn ở chỗ huynh, ta còn tưởng ta làm mất nó rồi.
Ta cứ đi tìm mãi mà chẳng thấy nó đâu, không ngờ huynh luôn giữ lấy nó."
Nàng ngưng lại một lúc rồi gượng cười nói tiếp "Đây không phải món quà đầu tiên huynh tặng cho ta, nhưng ta cũng chẳng biết tại sao ta lại thích nó đến như vậy nữa.
Có phải là vì giá trị của nó lớn không? Lần đầu tiên huynh cài nó lên tóc ta, nội tâm của ta hình như có chút hơi rung động, ta cũng không biết bản thân mình bị gì nhưng ta luôn cảm thấy rất vui khi nghĩ về khoảnh khắc đó.
Vậy nên huynh mau chóng tỉnh lại cài nó lên một lần nữa cho ta nhé? Ta đợi huynh!"
Nói rồi giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nàng chẳng nghĩ nhiều vội lau đi.
Nàng ngồi đó canh chừng y không biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào.
...----------------...
Nửa đêm, Trần Khải Ngôn lo cho nàng trằn trọc không ngủ được, cuối cùng hắn quyết định qua chỗ nàng xem thử.
Vừa đến nơi đã thấy nàng một tay đỡ lấy cằm của mình mà ngủ thiếp đi.
Trần Khải Ngôn tiến lại gần cười nhẹ một cái "Ngốc thật! Bản thân không gắng gượng nổi lại còn muốn lo cho người khác." Nói rồi hắn nhẹ nhàng bế nàng lên rồi đưa nàng trở về phòng.