Biển ở Tây Hải, nếu là người từ nơi khác đến trấn Tây Hải chắc chắn không thể nào không đến nơi này.
Bãi biển này vô cùng rộng lớn.
Dù nhìn đến đâu cũng chẳng thể nhìn thấy được bờ bên kia.
Phía trên cao, bầu trời trong xanh, phía dưới là nước biển xanh biếc mà mát rượi.
Mặt biển ồ ạt những con sóng tinh nghịch, rượt đuổi nhau dồn dập vào bờ tạo thành những dải bọt trắng trên bãi cát trắng mịn.
Từ xa, ba con người mặc ba bộ y phục màu sắc khác nhau lần lượt tiến đến bờ biển xanh thẳm kia.
Ba người họ dường như đều rất thích thú với nơi này, vừa chạy đến đã cùng nhau chơi rất vui, trên gương mặt thanh tú của mỗi người bọn họ đều hiện ra những nụ cười vô tư.
Chơi đùa một lúc toàn thân đã ướt sũng nhưng bọn họ vẫn cười rất tươi tựa như những đứa trẻ lên ba.
Đang chơi vui vẻ thì Bạch Ngân Hoa tách ra một nơi gần đó hét to "Ya, nơi này tuyệt thật đó!"
Lục Thừa Phong nghe nàng nói rồi chạy lại chỗ của nàng hét theo "Thật sự rất tuyệt đó nha!"
Trần Khải Ngôn chạy đến khoát tay lên vai bọn họ "Hai người vậy mà vẫn còn hơi để hét sao?"
"Sư huynh! Chắc lúc nhỏ huynh thường ra đây lắm đúng không?"_Bạch Ngân Hoa nhìn ra biển, gương mặt chẳng tỏ ra mệt mỏi chút nào.
Trần Khải Ngôn nhìn nàng, nhẹ nhàng trả lời "Đúng vậy! Lúc nhỏ ta rất hay ra đây bắt cá cùng đệ đệ của ta."
"Ta nói huynh biết nha, nếu cho ta cơ hội được sống ở đây mãi mãi ta cũng nguyện ý."_Lục Thừa Phong nhìn hắn, mỉm cười nói.
"Thật sao?"_Trần Khải Ngôn biểu cảm hơi nghi ngờ nhìn y.
Lục Thừa Phong chẳng ngần ngại trả lời ngay "Đương nhiên rồi!"
Bạch Ngân Hoa nhìn hắn "Ta cũng vậy!"
Trần Khải Ngôn bỏ tay xuống hơi hạ giọng hỏi "Xem ra hai người thật sự rất thích nơi này nhỉ?"
"Đúng vậy đó, huynh không thích sao?"_Bạch Ngân Hoa ngây thơ nhìn hắn.
Trần Khải Ngôn đi lên bờ ngồi, hai người kia cũng theo hắn.
"Lúc nhỏ ta cảm thấy nơi này rất bình thường, chủ yếu chỉ để bắt cá thôi.
Chẳng bao giờ thật sự có được cảm giác thân thuộc như hôm nay.
Lúc rời khỏi đây để lên Thái Dương sơn, ta chẳng nghĩ sẽ có một ngày ta sẽ quay lại huống hồ có thể cùng hai người vui vẻ tại nơi này"_Trần Khải Phong mặt biến sắc thở dài.
"Huynh có nhớ người nhà của huynh không?"_Bạch Ngân Hoa hạ giọng hỏi.
"Đôi lúc ta rất nhớ bọn họ nhưng mỗi lần như vậy ta đều tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ.
Ta gia nhập Thành Dương phái lúc đầu vì muốn học võ công để trả thù cho Trần gia của ta nhưng bây giờ nghĩ lại ta muốn dùng nó diệt trừ tất cả yêu quái và bảo vệ những người quan trọng trong cuộc sống của ta hơn"_Trần Khải Ngôn nói rồi nhìn về phía Ngân Hoa bằng ánh mắt tràn đầy sự mến mộ.
Đột nhiên bụng của Ngân Hoa kêu lên, nàng ngại ngùng đặt tay vào bụng, nhẹ nhàng kêu "Ta đói rồi!"
Trần Khải Ngôn nhìn nàng, cười mỉm "Được rồi, để ta đi ra đó bắt vài con cá rồi nướng lên sau đó lấp đầy cái bụng của muội"
"Vâng!"
Ngân Hoa vừa dứt lời hắn mau chóng đi ra biển.
"Ngân Hoa muội đi tìm củi nhóm lửa, ta đi giúp huynh ấy"_Lục Thừa Phong đề nghị.
"Được!"
Sau đó Lục Thừa Phong và Bạch Ngân Hoa chia nhau ra, bọn họ người bắt cá người nhóm lửa, quần quật đến tối mới có ăn.
...----------------...
Trời tối, thời tiết bắt đầu se se lạnh, cũng may cả ba người họ đều chuẩn bị thêm bộ đồ khác để thay nên không lo bị cảm lạnh.
Ba người ngồi xung quanh bếp lửa vừa nhóm kia vừa sưởi ấm vừa nướng cá vừa cùng nhau trò chuyện.
"Ngân Hoa muội có nướng được không? Cẩn thận đó nha"_Lục Thừa Phong vừa trở con cá đang nướng, nhắc nhở nàng.
"Ta biết rồi huynh yên tâm"_Bạch Ngân Hoa nói rồi trở con cá, vô tình chạm vào lửa
"Ây da"
"Có sao không vậy?"_Lục Thừa Phong vừa nói rồi nhanh chóng xem tay cho nàng.
Bạch Ngân Hoa hơi ứa nước mắt "Hình như bị bỏng rồi"
"Để ta đi lấy thuốc"_Trần Khải Ngôn nói rồi để con cá đang nướng qua một bên, vội vàng đứng đậy đến chỗ để đồ lấy thuốc.
"Ta vừa nhắc muội xong muội liền bị thương.
Dằn mặt ta sao?"_Lục Thừa Phong vừa nói vừa thổi nhẹ vào vết thương của nàng.
"Ta xin lỗi"_Bạch Ngân Hoa mắt ứa lệ, thì thào.
"Muội mới là người bị thương, xin lỗi ta làm gì chứ?"_Lục Thừa Phong nhíu mày nhìn nàng.
"Ta chỉ là sợ huynh tức giận"_Bạch Ngân Hoa hạ giọng.
"Ta không giận, ta chỉ lo lắng cho muội thôi"_Lục Thừa Phong nhẹ nhàng đáp nàng.
Bạch Ngân Hoa gật đầu nhìn y "Ừm, ta biết rồi Phong ca ca"
Lục Thừa Phong cười nhẹ "Bây giờ mới nghe được ba chữ Phong ca ca của muội đó"
"Ta luôn gọi như vậy mà?"_Bạch Ngân Hoa nghiên đầu nhìn y.
"Không phải muội luôn gọi thẳng họ tên của ta sao?"
"Vậy ta sẽ không gọi như vậy nữa.
Được chưa Phong ca ca?"
"Muội thích gọi sao tùy muội"
Nói rồi cả hai nhìn nhau cười khúc khích, Bạch Ngân Hoa cũng dường như bị sự ân cần của Thừa Phong làm quên mất sự đau đớn của vết thương kia rồi.
Trần Khải Ngôn lấy thuốc xong liền quay lại, hắn đã nhìn thấy hai người kia gần gũi thân thiết trong lòng hắn thoáng buồn và có hơi khó chịu.
Bản thân hắn cũng chợt nhận ra tình cảm của mình đối với Ngân Hoa dường như không đơn thuần như tình cảm giữa sư huynh và sư muội nữa rồi.
"Thuốc đến rồi đây"_Trần Khải Ngôn vừa nói vừa cầm lọ thuốc đi tới.
"Sư huynh, để ta"_Lục Thừa Phong nói rồi đưa tay cầm lấy lọ thuốc kia sau đó nhẹ nhàng bôi lên cho Ngân Hoa.
"Sư huynh, lấy thuốc thôi mà sao huynh đi lâu vậy?"_Bạch Ngân Hoa ngước mắt nhìn hắn.
Trần Khải Ngôn hơi rối sau đó cũng bình tĩnh trả lời nàng "Trời tối quá nên ta tìm mãi không thấy"
"Xong rồi"_Lục Thừa Phong nói xong liền cất đi lọ thuốc, sau đó cầm con cá đang nướng dở kia lên hơ vào lửa.
Trần Khải Ngôn cũng cầm con cá lên nướng, thuận miệng hỏi "Tiếp theo hai người có sự định gì nữa không?"
"Ta không biết, còn muội?"_Lục Thừa Phong nói rồi đưa mắt nhìn về phía Ngân Hoa.
"Ta?"_Bạch Ngân Hoa suy ngẫm một lúc sau đó lên tiếng "Sau khi sư huynh nói về chuyện lúc nhỏ, ta có hơi ghen tị.
Ta liền nhớ ra từ nhỏ ta đã ở Thành Dương phái được sư phụ và Phỉ cô cô nuôi dạy, căn bản chẳng có ký ức nào về quê hương của mình."
"Cho nên muội..?"_Lục Thừa Phong nhìn nàng hỏi.
"Ta cũng muốn quay về nơi ta được sinh ra!"