Ba người họ vẫy tay chào tạm biệt nhau rồi Bạch Nhược Phong lên xe rời đi.
Tô Ngọc Nhi bế Tiểu Bảo vào trong nhà.
“Tiểu Bảo, chúng ta đi rửa tay thôi!”
Cậu bé rất nghe lời Tô Ngọc Nhi.
Biệt thự nhà họ Bạch.
Một căn biệt thự xa hoa, ánh đèn sáng trưng lộng lẫy. Nó khá rộng, cánh cửa lớn mở ra, một chiếc xe ô tô Lamborghini lấp lánh ánh bạc được lái vào trong.
Bạch Nhược Phong bước xuống đã có vài người đứng chào.
“Cậu chủ!”
Anh đi vào bên trong nhà, tính đến thời điểm hiện tại cũng khá muộn rồi. Có lẽ là do thói quen tiếp khách hàng nên anh lúc nào cũng về muộn như vậy.
Bước vào căn nhà rộng lớn, ánh đèn được thắp sáng khắp mọi nơi khiến anh nheo mắt nhẹ. Anh đi thẳng vào trong, chỗ bộ bàn ghế sofa lớn ở phòng khách.
“Nhược Phong, con về rồi sao?”
“Tiểu Bảo đâu rồi?”
Một người phụ nữ trên 50 tuổi, khuôn mặt khá trẻ trung, phong cách ăn mặc hiện đại, ngồi đối diện từ góc nhìn của bà là một người đàn ông trạc tuổi.
Hai người ngồi trước mặt Bạch Nhược Phong chính là Bạch lão gia và Bạch phu nhân.
“Ba mẹ, hai người mới về sao?”
“Mẹ hỏi con cháu nội của mẹ đâu?”
Bạch Nhược Phong không ngờ ông bà Bạch lại về ngay hôm nay.
“Tiểu Bảo đang ở nhà một người bạn của con.”
Nghe Bạch Nhược Phong nói như vậy, Bạch phu nhân rất tức giận.
“Bạch Nhược Phong, sao con lại để thằng bé ở nhà người lạ như vậy?”
“Con quên là thằng bé đang mắc bệnh sao? Sao con lại để nó ở bên cạnh người là một mình chứ?”
Làm sao mà Bạch Nhược Phong có thể quên được chứ? Hoàn toàn anh không thể nói được Tiểu Bảo rất thích ở bên Tô Ngọc Nhi. Anh càng không thể nói được Tiểu Bảo đang ở nhà Tô Ngọc Nhi.
Anh phải làm như thế nào đây?
“Bạch Nhược Phong…”
“Mẹ hỏi con không nghe sao?”
Lúc này, từ trên lầu xuất hiện một chàng trai cao khoảng 1m8, khí chất cũng không khác gì mấy so với Bạch Nhược Phong. Đó chính là Bạch Nhược Đồng - em trai Bạch Nhược Phong.
“Mẹ…”
Bạch phu nhân xoay người liền thấy đứa con trai thứ hai của bà.
“Tiểu Đồng, con chưa ngủ sao?”
“Vẫn chưa.”
“Nhược Phong, con vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của mẹ.”
“Có phải người bạn con nói, cô ta tên Tô Ngọc Nhi không?”
Câu hỏi của Bạch phu nhân đã làm cho Bạch Nhược Phong sững người.
Tại sao Bạch phu nhân lại biết chuyện này chứ?
Thật ra, Bạch phu nhân luôn cho người theo dõi Bạch Nhược Phong nên mọi hành động cử chỉ của anh, bà đều biết nhất cử nhất động, mọi thứ đều nằm trong tầm mắt của bà.
“Mẹ, sao mẹ lại biết chứ?”
“Có đúng như vậy không?”
“Mẹ cho người theo dõi sao?”
“Con không cần biết. Mẹ hỏi con có đúng như vậy không?”
Bạch Nhược Đồng thấy không khí căng thẳng nên đã nói giúp Bạch Nhược Phong.
“Mẹ, cô ấy cũng là bạn của con. Tiểu Bảo muốn ở nhà cô ấy chơi một hôm.”
“Tiểu Đồng, con đừng nói giúp cho anh con.”
“Mẹ dù sao cũng đến lúc anh trai con phải tìm vợ rồi.”
“Bạch Nhược Phong chỉ được phép kết hôn với Từ Bảo Tú. Nếu không phải là con bé thì cũng là một người khác. Không thể nào là con nhỏ nghèo kiết xác kia được.”
Bạch Nhược Phong tức giận bỏ đi.
“Bạch Nhược Phong, con đứng lại cho mẹ.”
Bạch Nhược Đồng chạy theo can ngăn Bạch Nhược Phong.
“Nhược Phong, anh chờ một chút.”
Bạch Nhược Đồng đứng trước đầu xe dang hai tay như muốn đi cùng Bạch Nhược Phong.