“Tôi và Ngọc Nhi đã quen biết từ rất lâu. Anh hỏi có ý gì thế?”
Bạch Nhược Phong dùng ánh mắt yêu thương, mơ hồ nhìn Tô Ngọc Nhi. Điều này làm cô rất xấu hổ.
Thực tế, Bạch Nhược Phong có hẹn khách hàng ăn trưa ở nhà hàng này. Nhưng khi nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đi ăn cùng Lưu Bình Nguyên, anh đã hẹn khách hàng vào buổi khác.
Lưu Bình Nguyên cảm thấy khó chịu khi thấy Bạch Nhược Phong xuất hiện tại nhà hàng, nhưng anh ta đã kiềm chế được cảm xúc của mình và mời Bạch Nhược Phong đi ăn tối.
“Anh Bạch, tối nay tôi có thể mời anh một bữa được không?” Lưu Bình Nguyên ngỏ ý mời Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong dường như cũng đã hiểu được ý của Lưu Bình Nguyên nên đã gật đầu đồng ý.
“Giám đốc Lưu đã mời, tôi làm sao có thể từ chối được đây.” Bạch Nhược Phong nói với giọng điệu châm chọc.
Tuy nhiên, khi Bạch Nhược Phong đồng ý, anh ta nhận ra rằng mọi chuyện không như ý muốn. Anh ta muốn đưa Bạch Nhược Phong đi xa khỏi Tô Ngọc Nhi để có thể nói chuyện với anh ta một cách riêng tư.
“Giám đốc Lưu, Ngọc Nhi, hai người cảm thấy như thế nào về việc hợp tác?” Bạch Nhược Phong hỏi, đưa ra câu hỏi thẳng thắn.
Lưu Bình Nguyên cảm thấy có chút khó xử khi bị đặt vào tình huống khó khăn như vậy, nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và trả lời: “Chúng tôi đang cố gắng tìm hiểu và xem xét những cơ hội hợp tác trong tương lai.”
Bạch Nhược Phong cười nhẹ và nói: “Tôi đã biết rồi. Nhưng tôi có thể nói với anh rằng Tập đoàn Bạch gia chúng tôi có rất nhiều không gian quảng cáo. Nếu Ngọc Nhi, cô ấy muốn, chúng tôi có thể đưa cho cô ấy bất cứ lúc nào.”
Lưu Bình Nguyên cảm thấy không thoải mái khi nghe điều này, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và trả lời: “Giám đốc Bạch, cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ Ngọc Nhi đã có quyết định của cô ấy rằng không sử dụng dịch vụ của Tập đoàn Bạch gia. Và tôi cũng thấy như thế, hiện nay Bạch gia quảng cáo nhãn hàng tiến độ rất chậm trễ, hơn nửa, nhãn hàng này rất quan trọng đối với chúng tôi. Tôi không thể sai sót bất kỳ điểm nào.”
Bạch Nhược Phong nhìn chằm chằm vào Lưu Bình Nguyên trong vài giây và nói: “Giám đốc Lưu, về phần Ngọc Nhi anh đừng lo là trở ngại lớn, Bạch gia chúng tôi và cô ấy rất quen thuộc với nhau. Tôi không nghĩ cô ấy từ chối tốt đẹp như vậy. Anh cũng đừng quá lo về tiến độ, sau khi ký hợp đồng nhãn hàng rất nhanh sẽ được ra mắt.”
Điều này làm cho Tô Ngọc Nhi rất xấu hổ, cô viện cớ đi vào nhà vệ sinh để lấy lại bình tĩnh và đối phó với sự xuất hiện của tên Bạch Nhược Phong kia.
“Tôi xin phép đi vệ sinh một lát. Hai người cứ tiếp tục bàn về vấn đề hợp tác đi.” Tô Ngọc Nhi xấu hổ đứng dậy rời đi.
Bạch Nhược Phong cũng không chậm trễ phút giây nào, Tô Ngọc Nhi vừa đi, anh cũng đã tìm cớ đi vệ sinh.
“Giám đốc Lưu, thật ngại quá. Lúc sáng, không biết ăn trúng thứ gì mà từ sáng đến giờ bụng tôi không được ổn cho lắm. Anh đợi tôi một chút nhé!” Bạch Nhược Phong vừa nói vừa giễu cợt Lưu Bình Nguyên.
Vừa nói dứt lời, Bạch Nhược Phong đứng dậy và rời khỏi bàn ăn. Lưu Bình Nguyên cứ như vậy, ngồi im một chỗ nhìn bóng lưng Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi khuất xa với ánh mắt phức tạp, đôi mày chau lại.
Tô Ngọc Nhi vội vàng rời khỏi phòng ăn và đi vào phòng tắm, cô cảm thấy mình đang trôi nổi giữa những dòng cảm xúc khó hiểu. Cô không biết làm thế nào để đối phó với Bạch Nhược Phong, người đang cố gắng chinh phục trái tim của mình. Tô Ngọc Nhi đẩy cửa phòng tắm mà không cần khóa nó lại, bởi cô không muốn bất cứ ai đến đây khi cô còn trong trạng thái tồi tệ như vậy.
Tô Ngọc Nhi cúi xuống bồn rửa mặt và lau khô mặt bằng khăn giấy mềm. Cô tự ngắm mình qua chiếc gương được đặt đối diện cô. Cô thấy mình xấu hổ và cảm thấy mình đang trốn tránh những cảm xúc không thoải mái.
Tô Ngọc Nhi bước ra khỏi phòng tắm, cố gắng bình tĩnh lại sau những phút giây đầy căng thẳng với Bạch Nhược Phong. Nhưng khi cô nhìn thấy Bạch Nhược Phong đang đứng đợi cô ở trước cửa phòng tắm, cô lại cảm thấy một cơn sốc.
“Anh… Sao anh lại ở đây?” Tô Ngọc Nhi nói, cố gắng giả vờ không quen biết anh.
Bạch Nhược Phong nhìn cô với đôi mắt sắc bén, đáp lại: “Tại sao anh lại không đến đây được chứ? Anh đến để gặp em. Tại sao em lại tránh né và cố tình giả vờ chúng ta hai người dưng vậy chứ?”
Tô Ngọc Nhi không trả lời, cô chỉ nhìn vào đôi mắt đen thẳm của Bạch Nhược Phong. Cô không muốn làm anh ta tổn thương, nhưng cô cũng không muốn đặt mình vào tình thế khó xử. Cô không biết nói gì hơn nữa, vì cô không muốn làm tổn thương anh. Cô không muốn phải nói ra Bạch phu nhân đã tìm gặp cô và muốn cô giữ khoảng cách với anh.
“Ngọc Nhi, em nói đi. Tại sao em lại làm như hai người chúng ta không quen biết? Có phải đã xảy ra chuyện gì nữa rồi không?” Bạch Nhược Phong hung dữ hỏi lại lần nữa.
“Tôi… Tôi chỉ là không muốn làm phiền đến cuộc sống của anh.” Tô Ngọc Nhi lắp ba lắp bắp nói.
Bạch Nhược Phong bước gần hơn và hôn Tô Ngọc Nhi một cái nồng nàn, không để cô có cơ hội tránh né. Hành động này khiến cho Tô Ngọc Nhi bất ngờ và hoảng sợ, nhưng cô cũng cảm thấy một chút hạnh phúc và ấm áp.
“Sếp Bạch, anh… anh làm gì vậy chứ?” Tô Ngọc Nhi hoảng loạn nói.
“Làm điều mà người xa lạ làm.” Bạch Nhược Phong nói với giọng châm chọc.
“Anh thả tôi ra!” Tô Ngọc Nhi dùng hết sức để đây Bạch Nhược Phong ra khỏi người cô nhưng cô chỉ là con kiến, còn anh ta không khác gì con voi. Cô sao đẩy được anh đây.
“Ngọc Nhi, em còn cảm thấy xa lạ nữa không? Hay để anh làm nhiều hơn thế nữa để không còn cảm thấy xa lạ có được không?” Bạch Nhược Phong giận dữ cảnh báo Tô Ngọc Nhi.
Bạch Nhược Phong cảm thấy có điều khác lạ, tại sao anh lại làm như vậy với Tô Ngọc Nhi chứ? Hành động lúc nãy là sao?
Khi nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đi bên cạnh hay làm gì bên người đàn ông khác, trái tim Bạch Nhược Phong cảm thấy rất đau và có chút mất mác.
Đây có phải là ghen không?
Bạch Nhược Phong nhận ra rằng đây là lần đầu tiên anh có cảm giác và làm những hành động này với người phụ nữ.
Tô Ngọc Nhi rất tức giận và hoảng loạn khi bị hành động thô bạo và lời nói của Bạch Nhược Phong đe dọa.
“Sếp Bạch, anh làm cái quái gì thế?”
“Mau thả tôi ra nhanh lên!”
Bạch Nhược Phong, lúc này mới chịu buông tha cho Tô Ngọc Nhi, trước khi đi anh để lại vài câu cho cô: “Ngọc Nhi, anh sẽ còn tìm em dài dài. À quên nữa, cảm ơn em vì buổi tối hôm qua đã chăm sóc anh, cảm ơn em vì chén súp nóng.”
Nói rồi, Bạch Nhược Phong bỏ đi, mặc kệ Tô Ngọc Nhi đang tức giận và bất lực đang đứng ở đó.
Tô Ngọc Nhi rất muốn tránh xa Bạch Nhược Phong nhưng mỗi lần cô quyết tâm thì Bạch Nhược Phong đều xuất hiện và cô không thể từ chối anh.
Tô Ngọc Nhi rời khỏi bàn ăn, nhưng lần này cô không thể giữ bình tĩnh. Cảm giác như bầu trời đang đổ dồn xuống trên đầu cô khi cô cố gắng kiềm chế những cảm xúc trong lòng.
Sau một chút tự sự, cô quyết định quay lại bàn một để hoàn thành công việc của mình. Nhưng khi cô đến bàn, Bạch Nhược Phong vẫn đang ngồi ở đó, đang chờ đợi cô. Tuy nhiên, cô không muốn đối diện với anh ta, nên cô lập tức rời đi với lý do có việc gấp với công ty.
“Xin lỗi, bên công ty vừa gọi tôi có việc gấp. Tôi xin phép đi trước.”
“Ngọc Nhi, để anh đưa em về.” Lưu Bình Nguyên đứng dậy và nói.
“Đàn anh, không cần đâu. Em tự mình đi được.” Tô Ngọc Nhi từ chối thẳng thừng.
Tô Ngọc Nhi nói rồi đứng dậy rời khỏi bàn. Cô bước ra khỏi nhà hàng và cố gắng hít thở sâu để đưa mình trở lại trạng thái bình thường.
Sau khi Tô Ngọc Nhi rời khỏi nhà hàng, Lưu Bình Nguyên đã tìm thấy chìa khóa mà cô để lại trên bàn và quyết định gửi nó cho cô. Nhưng Bạch Nhược Phong đột nhiên giật lấy chìa khóa trên tay và nói rằng: “Giám đốc Lưu, chìa khóa này tôi sẽ tự tay đưa cho Ngọc Nhi sau. Anh không cần phải lo lắng quá.”
Lưu Bình Nguyên bất ngờ và nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người. Anh cảm thấy rằng có điều gì đó không đúng, nhưng anh không yêu cầu Bạch Nhược Phong giải thích.
Anh luôn chạy theo lý tưởng và lời hứa theo đuổi Tô Ngọc Nhi mặc kệ đối thủ cạnh tranh của anh là ai, kể cả là Bạch Nhược Phong.
Sau khi rời đi, Tô Ngọc Nhi quay trở lại công ty để tiếp tục công việc, nhưng vì lúc nãy phải đối mặt với Bạch Nhược Phong khiến cô rất khó chịu và không thể tập trung vào công việc.
“Tú Ái, chiều nay cho tôi xin phép nghỉ một buổi nhé!” Tô Ngọc Nhi nhìn Tú Ái với ánh mắt mệt mỏi và nói.
“Ngọc Nhi, có phải cô cảm thấy trong người không được tốt không? Nếu như vậy cô quay về nhà nghỉ ngơi đi, sức khỏe tốt thì hiệu quả công việc mới cao được.” Tú Ái nhìn sắc mặt không được tốt của Tô Ngọc Nhi rồi nói.
“À không, tôi chỉ muốn đến bệnh viện thăm mẹ tôi một chút!” Tô Ngọc Nhi nói.
“Được! Vậy cô đi đi.” Tú Ái đỡ lo lắng hơn phần nào.
Tô Ngọc Nhi cảm ơn và rời khỏi công ty.
Ngay khi Tô Ngọc Nhi rời đi, Bạch Nhược Phong đã đến công ty và biết rằng cô đến bệnh viện để thăm mẹ. Anh cũng ngay lập tức rời khỏi công ty và đến bệnh viện.
Bạch Nhược Phong tự mình lái xe đến bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT