“Sếp Bạch, anh quay về nghỉ ngơi đi. Em cũng tranh thủ nghỉ một lát.” Tô Ngọc Nhi hơi xấu hổ vì khoảnh khắc lúc nãy.
“Được! Có chuyện gì cứ gọi cho anh nhé!”
Sau khi dặn dò, Bạch Nhược Phong rời đi, Tô Ngọc Nhi quay trở lại giường ngủ với cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch.
Tô Ngọc Nhi mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, nhưng khi đến nửa đêm, trong giấc mơ cô thấy được một đứa trẻ bị bắt đi.
“Đừng! Đừng bắt đứa bé đi mà. Tôi xin các người đó, đừng bắt đứa bé đi mà.” Tô Ngọc Nhi la lên trong cơn mơ hoảng loạn.
Tiểu Bảo đang ngủ nhưng vì tiếng la lớn của Tô Ngọc Nhi, rất nhanh cậu bé đã bật dậy.
“Chị ơi, chị bị sao vậy ạ?” Tiểu Bảo lay lay người Tô Ngọc Nhi rồi hỏi.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đưa ra lên sờ trán của Tô Ngọc Nhi, liền thụt tay lại, thực sự rất nóng.
“Baba, chị ấy bị sốt rất cao lại còn nói gì về đứa bé gì đó.” Tiểu Bảo thông minh nhanh chóng đi gọi Bạch Nhược Phong.
Nghe vậy, Bạch Nhược Phong đang giải quyết công việc liền ném công việc sang một bên, anh nhanh chóng đi sang chỗ Tô Ngọc Nhi.
Trong lúc vội vàng, Bạch Nhược Phong lấy điện thoại gọi cho Phạm Diệc An.
“Diệc An, cậu đến phòng của Tiểu Bảo gấp.”
“Thằng bé xảy ra chuyện gì sao?” Phạm Diệc An thắc mắc hỏi.
“Tô Ngọc Nhi bị sốt cao. Cậu sang gấp đi.” Bạch Nhược Phong lo lắng nói.
“Được!”
Nói xong, Bạch Nhược Phong liền tắt máy.
Một lúc sau, Phạm Diệc An đã đến phòng của Tiểu Bảo.
“Anh Bạch, cô ấy bị làm sao thế?” Phạm Diệc An hỏi tình hình.
“Tiểu Bảo, con nói cho bác sĩ nghe đi.” Bạch Nhược Phong nói với Tiểu Bảo.
“Trong lúc ngủ, con nghe tiếng chị ấy hét thật lớn rằng bắt đứa bé gì đó.”
Tiểu Bảo kể lại tình hình cho Phạm Diệc An nghe.
Khi bác sĩ Phạm Diệc An đến, anh ta kiểm tra nhanh tình trạng của Tô Ngọc Nhi và cho cô uống thuốc giảm đau.
Sau khi kiểm tra, Phạm Diệc An nghi ngờ rằng Tô Ngọc Nhi đang mang một bí mật nặng nề, và quyết định tìm hiểu thêm về bí mật đó.
“Bác sĩ sao anh lại ở đây? Sếp Bạch, sao anh cũng có mặt ở đây?” Tô Ngọc Nhi tỉnh dậy nhìn thấy Phạm Diệc An và mọi người đang ở trước mặt. Cô liền hỏi.
“Là anh gọi bác sĩ đến để kiểm tra tình hình cho em.” Bạch Nhược Phong nói.
“Sếp Bạch, tôi có bị sao đâu, sao anh lại gọi bác sĩ?” Tô Ngọc Nhi tỉnh dậy như người bị mất hồn, cô không nhớ gì trong giấc mơ cả.
“Ngọc Nhi, có phải cô đang có bí mật gì không?” Phạm Diệc An hỏi.
“Tôi có bí mật gì chứ?” Tô Ngọc Nhi nhanh chóng đáp. Rồi quay sang hỏi Bạch Nhược Phong: “Sếp Bạch, anh ấy nói tôi có bí mật gì chứ?”
Bạch Nhược Phong nhìn Tô Ngọc Nhi với ánh mắt đầy tình cảm và nói: “Anh cũng không biết. Nhưng anh ta đã giúp rất nhiều người tìm lại chính mình. Anh nghĩ chúng ta nên tin tưởng anh ta và cho anh ta một cơ hội.”
Tô Ngọc Nhi suy nghĩ một chút trước khi trả lời: “Tôi hiểu. Nhưng nếu tôi có bí mật, tôi sẽ không nói ra.”
Bạch Nhược Phong cười nhẹ và xoa đầu cô: “Ngọc Nhi, em đừng lo. Anh sẽ luôn ở bên em và chăm sóc cho em.”
Sau khi Phạm Diệc An sử dụng kinh nghiệm chuyên môn, anh ta đã đưa ra kết luận rằng: “Cô ấy là người đang có chuyện rất khó nói.”
Bạch Nhược Phong không hiểu hỏi lại: “Chuyện khó nói? Tôi không rõ về cuộc sống của cô ấy nên khó biết được cô ấy đang gặp chuyện gì?”
“Vậy thì anh cố mà tìm hiểu đi. Trước sau gì thì tôi cũng cô ấy bằng một tiếng chị dâu.” Phạm Diệc An trêu chọc Bạch Nhược Phong.
“Ra ngoài!”
Còn chưa trêu chọc lần thứ hai đã bị Bạch Nhược Phong đuổi cổ ra ngoài.
Sau khi đuổi Phạm Diệc An đi, Bạch Nhược Phong ở lại chăm sóc cho Tô Ngọc Nhi. Nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đã say giấc ngủ, ngay lúc anh tính đứng dậy và đi về phòng, Tô Ngọc Nhi đột nhiên lại hoảng loạn la lớn.
“Đừng, đừng bắt đứa bé. Tôi xin các người, đừng bắt đứa bé đi mà.”
Bạch Nhược Phong suy nghĩ không thể để Tô Ngọc Nhi ngủ một mình trong lúc này, nhìn gương mặt tái nhợt, ướt đẫm mồ hôi của Tô Ngọc Nhi, anh thật sự rất đau khổ. Anh không hiểu được cô có chuyện gì mà lại khổ sở đến thế.
“Đừng, đừng mà.” Tô Ngọc Nhi bất an trong chính giấc mơ của mình.
Bạch Nhược Phong lo lắng cho Tô Ngọc Nhi nên anh đã ôm cô vào lòng và ngủ một giấc đến sáng.
Đây có được xem là chàng trai vàng không làng nắm bắt cơ hội không đây?
Sáng hôm sau.
Tô Ngọc Nhi tỉnh dậy và thấy mình bị ôm chặt bởi Bạch Nhược Phong, cô bất ngờ và có chút hoảng loạn.
“Sao… Sao anh lại ngủ ở đây?”
Tiểu Bảo nghe tiếng ồn ào liền tỉnh giấc và giải thích cho Tô Ngọc Nhi hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Tiểu Bảo, sao baba em lại nằm đây ngủ thế?” Tô Ngọc Nhi không hiểu hỏi.
“Tối qua chị sốt rất cao, trong mơ chị lại còn mê sản, chị cứ gọi đứa bé nào đó suốt cả đêm qua. Baba em lo lắng cho chị nên mới ngủ lại đây sẵn tiện chăm sóc cho chị.” Tiểu Bảo thông minh kể lại chuyện tối qua cho Tô Ngọc Nhi.
Bây giờ, Tô Ngọc Nhi mới hiểu ra mọi chuyện, nhưng Bạch Nhược Phong ôm cô ngủ cả đêm như vậy thực sự ngại chết đi được, cô không biết phải chui đi đâu.
Tô Ngọc Nhi nhìn sang thấy Bạch Nhược Phong còn đang ngủ, cô nhân cơ hội này bỏ đi ra ngoài. Nhưng…
Chưa kịp đi, cô đã bị Bạch Nhược Phong ngăn lại.
“Ngọc Nhi, em khỏe chưa mà ra ngoài thế?” Bạch Nhược Phong nắm tay Tô Ngọc Nhi rồi hỏi.
“Sếp Bạch, không phải anh đang ngủ sao?” Tô Ngọc Nhi bất ngờ.
Không phải vài giây trước anh ta đang ngủ sao? Khi cô tính trốn đi, anh lại thức dậy như chứ?
“Sếp Bạch, cảm ơn anh tối qua đã chăm sóc tôi.” Tô Ngọc Nhi xấu hổ nói.
“Không có gì.”
Nhân lúc Bạch Nhược Phong không chú ý, Tô Ngọc Nhi đã trốn đi ra ngoài với bộ đồ ngủ mỏng manh trên người. Chỉ vừa bước ra khỏi cửa phòng, cô bắt gặp ông bà Bạch và Từ Bảo Tú đang ở phía trước.
“Ngọc Nhi, sao cô thay đồ mà lại mặc đồ này ra ngoài thế?” Từ Bảo Tú ganh tỵ hỏi.
Chết tiệt! Lúc nãy mãi tìm cớ trốn tránh Bạch Nhược Phong mà Tô Ngọc Nhi quên bẵng mất việc thay đồ.
“Tôi… Tôi chỉ vừa thức dậy muốn đi hít khí trời một lát.” Tô Ngọc Nhi trả lời.
“Bảo Tú, con đi tìm thằng Phong đi.” Bạch phu nhân nói với Từ Bảo Tú.
Vừa nói dứt lời, Bạch Nhược Phong đã từ trong phòng Tô Ngọc Nhi bước ra khiến cho ông bà Bạch và Từ Bảo Tú như chết lặng.
“Nhược Phong, tại sao con lại ở đây?” Bạch phu nhân tức giận hỏi.
“Mẹ, mới sáng mà có chuyện gì sao?” Bạch Nhược Phong hỏi lại.
“Con đã ngủ với cô ta cả đêm sao?”
Bạch Nhược Phong liền gật đầu.
“Anh… Tại sao anh lại làm vậy chứ?” Từ Bảo Tú tức giận nói lớn rồi đùng đùng bỏ đi.
Bạch phu nhân và Bạch lão gia cũng không còn câu từ nào để nói với Bạch Nhược Phong, hai thân già tức giận đi về nơi khác.