Tô Ngọc Nhi có chút xấu hổ gật đầu, cô không biết tại sao Tiểu Bảo lại giới thiệu cô với Bạch phu nhân chứ? Có chuyện gì rồi sao?
Bạch Nhược Phong xuất hiện và kéo Tiểu Bảo ra ngoài nói nhỏ: “Tiểu Bảo, baba rất bận nên baba giao chị ấy lại cho con nhé! Đừng ham chơi mà quên mất nhiệm vụ của mình đấy nhé!”
Tiểu Bảo giơ nút like cho Bạch Nhược Phong và nói: “Baba yên tâm đi! Tiểu Bảo sẽ thực hiện nhiệm vụ này thật tốt.”
“Nhớ là phải ngoan có biết chưa? Có chuyện gì lập tức báo cho baba.” Bạch Nhược Phong dặn dò Tiểu Bảo.
Sau khi dặn dò cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch xong, Bạch Nhược Phong bỏ đi sang vị trí khác để tiếp khách.
Bữa tiệc được mời đến rất nhiều cổ đông của tập đoàn và không thể thiếu số đông đối tác của Bạch gia. Bạch Nhược Phong không có thời gian ở bên cạnh Tô Ngọc Nhi nên anh đã giao cho Tiểu Bảo quan sát Tô Ngọc Nhi trong lúc anh tiếp khách mời.
Bạch phu nhân không muốn nhìn thấy Tô Ngọc Nhi cũng đã rời đi nơi khác.
Từ Bảo Tú nhân cơ hội lúc nãy Bạch Nhược Phong không chú ý đến Tô Ngọc Nhi nên đã khoe khoang đủ thứ.
“Ngọc Nhi, tôi có chuyện này muốn nói cho cô biết. Chắc là cô sẽ rất bất ngờ khi nghe câu chuyện này. Nhưng không sao, tôi nghĩ cô cần phải biết sự thật.” Từ Bảo Tú nói với vẻ úp mở khiến cho Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất khó chịu.
“Có chuyện gì mà phải khiến tôi bất ngờ, cô cứ nói đi.” Tô Ngọc Nhi lạnh lùng nói.
“Chuyện là tôi và Bạch Nhược Phong là người yêu của nhau. Chúng tôi đang hẹn hò cùng nhau. Mong cô tự biết việc mình phải làm trong thời gian sắp tới.”
Từ Bảo Tú nói với giọng điệu khoe khoang và tuyên bố rằng cô là bạn gái của Bạch Nhược Phong.
Điều này làm cho Tô Ngọc Nhi có chút khó xử, cô rất thất vọng khi nghe những lời nói vừa thốt ra từ miệng Từ Bảo Tú.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?” Tô Ngọc Nhi bình tĩnh rồi nói.
“Ngọc Nhi, không phải cô đang ve vãn trước mặt Bạch Nhược Phong sao. Anh ấy là người yêu của tôi, cô tự biết mình phải làm gì đi.” Từ Bảo Tú hiên ngang nói.
Lời qua tiếng lại rất to đã làm mọi người gần đó chú ý, một người phụ nữ ở gần đó bước đến.
“Ái chà! Ai đây? Không phải là cô Tô sao?” Giọng một người phụ nữ từ sau vọng đến.
Tô Ngọc Nhi ngạc nhiên xoay người lại, người vừa nói chính là Đường Ái Linh - người đã đàn áp Tô Ngọc Nhi khi còn làm ở công ty cũ.
“Ve vãn sếp Bạch, lấy lòng cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch để được đến buổi tiệc này sao? Haha! Quá rẻ mạt.” Đường Ái Linh cười nhếch miệng rồi tiếp tục nói.
Mọi người xung quanh cũng hùa theo hiệu ứng đám đông, bàn tán xôn xao.
“Cô ta chỉ là một nhân viên quèn, lấy tư cách gì ve vãn sếp Bạch chứ?”
“Không biết tự nhìn lại bản thân mình. Quá mức hèn hạ.”
Rất nhiều lời nói trách móc, chế giễu Tô Ngọc Nhi ngay lúc này.
Tiểu Bảo cảm thấy Tô Ngọc Nhi sắp ngộp thở vì những con người không hiểu chuyện này. Cậu bé liền nghĩ cách để đưa Tô Ngọc Nhi ra khỏi hiệu ứng đám đông này.
“Chị ơi, từ chiều đến giờ em chưa có thứ gì trong bụng cả, em rất đói bụng. Chị có thể đưa em đi tìm đồ ăn không?” Tiểu Bảo xoa xoa bụng rồi nói.
Từ Bảo Tú đứng bên cạnh liền xen vào: “Tiểu Bảo, để dì đưa con đi tìm đồ ăn nhé!”
Cậu chủ nhỏ liền tránh xa khỏi Từ Bảo Tú, cậu bé thể hiện rõ sự thờ ơ, lạnh lùng đối với Từ Bảo Tú.
“Không cần.” Tiểu Bảo lạnh lùng thốt ra hai từ.
Cậu bé nắm tay Tô Ngọc Nhi và kéo cô đi nơi khác để tránh hiệu ứng đám đông.
Cứ tưởng sau khi kéo tay Tô Ngọc Nhi rời đi như vậy, bọn họ sẽ giải tán nhưng không bọn họ vẫn đứng ở đó và tiếp tục bàn tán xì xào.
“Xem xem, lại lấy lòng cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch làm gì chứ? Cô ta nghĩ rằng làm như vậy sẽ có cửa bước vào nhà họ Bạch sao?”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình mà.”
Từ Bảo Tú ôm cục tức khi bị Tiểu Bảo làm lơ ý tốt của cô. Nhưng khi nghe mọi lời chế giễu đều hướng về Tô Ngọc Nhi, cô đã hài lòng hơn phần nào.
Những lời chế giễu của bọn họ đã làm cho Tô Ngọc Nhi nhớ lại chính đứa con mang nặng đẻ đau của cô, chỉ vừa mới sinh ra cô còn chưa thấy mặt đứa bé lại bị người khác đưa đi một cách dễ dàng.
Trái tim Tô Ngọc Nhi như ngàn vết dao khi nghĩ đến đứa con bé bỏng của cô chỉ vừa chào đời đã rời xa khỏi vòng tay của mẹ nó. Cô nhìn Tiểu Bảo có chút lạc lõng.
“Chị ơi, chị bị làm sao thế?” Tiểu Bảo nhìn thấy điều khác lạ ở Tô Ngọc Nhi nên hỏi.
Giọng nói của Tiểu Bảo đã làm Tô Ngọc Nhi thức tỉnh khỏi những suy nghĩ lạc lõng kia.
“Tiểu Bảo, chắc là em đói bụng lắm rồi. Chị đưa em đi tìm thức ăn.”
Có vẻ như Tô Ngọc Nhi càng nhịn, bọn họ càng làm tới, bọn họ chặn lại không cho cô đưa Tiểu Bảo rời khỏi nơi này.
Đúng lúc này, Tô Ngọc Nhi nhìn thấy ly nước cam trên bàn, cô liền cầm lấy rồi cố tình làm đổ trên chiếc váy của chính mình.
“Phiền mọi người tránh ra để tôi đi vệ sinh.” Tô Ngọc Nhi lạnh lùng, nói một cách giận dữ.
Bọn họ không còn dám cản đường Tô Ngọc Nhi, liền tránh sang một bên. Tô Ngọc Nhi nắm tay Tiểu Bảo đi vào nhà vệ sinh. Tô Ngọc Nhi vào nhà vệ sinh để xử lý vết bẩn của nước cam. Tiểu Bảo đứng bên ngoài đợi cô.
Vừa xử lý xong vết bẩn, Tô Ngọc Nhi đi ra khỏi cửa nhà vệ sinh đã gặp người không muốn gặp. Trịnh Bá Nhã và bà Trịnh đang đứng chờ sẵn cô ở đây.
Aaaaa! Một tiếng la lớn, làm náo động một vùng gần đó.
Tô Ngọc Nhi vừa đi ra, bà Trịnh đã lao vào người Tô Ngọc Nhi rồi ngã sõng soài ra đất kèm theo tiếng la.
“Ngọc Nhi, mắt mũi mày để đâu đấy hả? Hay là mày muốn ám hại tao có đúng không?” Bà Trịnh vừa nằm dạ vừa la lớn.
Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà.
“Ngọc Nhi, dù sao bà ấy cũng là mẹ chồng hụt của cô. Cô làm cái gì thế hả?” Trịnh Bá Nhã cũng không tha cho Tô Ngọc Nhi. Ông la lớn.
Mẹ chồng hụt?
Ba chữ này Trịnh Bá Nhã nói ra không một chút e ngại, ông nói một cách tự nhiên, giống như Tô Ngọc Nhi là người có lỗi.
Điều này khiến đám đông lúc nãy càng hào hứng hơn, bọn họ ùa đến bàn tán xôn xao.
Tô Ngọc Nhi rất tức giận khi bị người nhà họ Trịnh gây khó dễ cho cô. Thật sự cô đã làm ra tội tình gì mà cô lại bị đối xử như vậy chứ? Có tội thì chính là…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT