Tô Ngọc Nhi nhìn thấy tay nắm cửa được vặn cô rất vui mừng, cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Bảo, em có bị làm sao không chứ?”
Tiểu Bảo không nói gì vẻ mặt u buồn gật đầu một cái.
Bạch Nhược Phong rất bất ngờ khi thấy cậu bé mở cửa ra. Từ trước đến giờ, mọi người trong nhà đều không một ai cậu bé nghe lời. Vậy mà người phụ nữ xa lạ này lại có thể làm cho cậu bé nghe lời.
“Tiểu Bảo, chắc em đói bụng lắm rồi phải không?” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng hỏi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo gật đầu.
“Chị đi làm nóng lại đồ ăn rồi chúng ta cùng nhau dùng bữa có được không?”
Cậu bé vui vẻ hạnh phúc gật đầu.
Những lúc như này nhìn Tiểu Bảo rất đáng yêu.
Bạch Nhược Phong liếc dùng ánh mắt đe dọa nhắc nhở cậu bé. Tiểu Bảo liền chạy đến ôm người Tô Ngọc Nhi.
“Tiểu Bảo, có chuyện gì thế?” Tô Ngọc Nhi xoay người người xuống hỏi Tiểu Bảo. Cậu bé liền lắc đầu nhưng hai tay lại không buông cô ra.
Bạch Nhược Phong cũng hết cách.
Vài phút sau, đồ ăn được làm nóng đã được bày ra bàn, cả ba người họ cùng nhau dùng bữa.
Tô Ngọc Nhi ân cần đút từng muỗng súp cho Tiểu Bảo ăn. Cậu bé rất vui khi được người khác quan tâm.
“Giám đốc Bạch, anh cũng dùng bữa đi.”
Trước giờ, Bạch Nhược Phong đều ăn những món ăn cao sang, bây giờ trước mặt họ là những món ăn tầm thường.
Bạch Nhược Phong cũng dùng đũa, đồ ăn rất ngon, anh không ngờ cô gái này mà lại rất tuyệt vời.
“Tiểu Bảo, rất ngon có phải không?”
Cậu bé liền vui vẻ gật đầu, còn dơ số một để thể hiện rất ngon.
Trước giờ, Bạch Nhược Phong chưa từng thấy Tiểu Bảo như bây giờ, tiếp xúc gần gũi với người lạ, giúp người lạ khỏi chuyện xấu, còn đi theo người lạ về nhà.
Bạch Nhược Phong không quên dùng ánh mắt nhắc nhở Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, nhanh lên! Chúng ta quay về nhà thôi!”
Tiểu Bảo từ trên ghế nhảy xuống, cậu bé nhanh chóng chạy về phía Tô Ngọc Nhi và lắc đầu.
“Tiểu Bảo, không được theo ý con.”
Tiểu Bảo liên tục lắc đầu, đôi khi cậu bé còn la lên vài tiếng “Aaaaa”.
“Được rồi! Tiểu Bảo, em theo ba quay về đi!”
Tiểu Bảo giận dỗi bỏ ra ghế sofa ngồi ôm gối cúi mặt. Cậu bé dường như không muốn rời xa Tô Ngọc Nhi.
“Tiểu Bảo, em nghe chị nói.” Tô Ngọc Nhi vội vàng chạy đến bên ghế sofa, an ủi cậu bé.
Tiểu Bảo lại lắc đầu và không ngừng la khóc.
“Tiểu Bảo, con mau đi về với ba. Không phải chuyện gì cũng được như con muốn.”
Tiểu Bảo lấy trong túi ra một lá bài có ghi chữ “lừa dối” đưa cho Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong không hiểu cậu bé đang nói điều gì.
“Tiểu Bảo như này là sao?”
Tiểu Bảo không giải thích gì thêm, cậu bé khóc rất lớn trong lòng Tô Ngọc Nhi.
Bạch Nhược Phong cũng đã hiểu được chút nào.
“Tiểu Bảo, có phải con không muốn rời khỏi đây?”
Tiểu Bảo gật đầu.
“Không thể. Con phải quay trở về.”
“Tiểu Bảo, em trở về nhà với ba. Ngày mai có thể sang chơi với chị.”
Bạch Nhược Phong không đồng ý, Tô Ngọc Nhi liền ra hiệu cho anh là giả vờ đồng ý.
“Được! Ba đồng ý! Ngày mai con có thể sang chơi!”
Hai mắt Tiểu Bảo như hai viên bi, cậu bé vui mừng biết bao, liền gật đầu. Trước khi ra về cậu bé không quên móc tay với Bạch Nhược Phong.
Tô Ngọc Nhi cho cậu bé vài cây kẹo trước khi tiễn cậu bé ra cửa.
“Tôi giao thằng bé cho cô! Sáng mai tôi sẽ đến đón nó sớm.”
“Được, giám đốc Bạch.”
Bạch Nhược Phong lái xe rời đi.
“Tiểu Bảo, em chưa tắm sao?”
“Được! Vậy chị tắm cho em.”
Tô Ngọc Nhi tắm rửa cho Tiểu Bảo sau đó lên giường đi ngủ. Cô kể vài câu chuyện Tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi.
Tô Ngọc Nhi nhìn Tiểu Bảo như vậy, lòng cô lại như ngàn mũi dao cứa vào. Cô nhớ lại đứa bé cô vừa sinh ra đã bị ẵm đi mất, trái tim như đang rỉ máu. Tiểu Bảo cũng trạc tuổi như đứa con của cô.
Cả ngày mệt mỏi, Tô Ngọc Nhi ngắm Tiểu Bảo một lúc đã ngủ thiếp đi.
Bên kia, Bạch Nhược Phong không thể ngủ yên vì thiếu vắng Tiểu Bảo. Trong đầu, anh lại liên tục hiện lên hình bóng của Tô Ngọc Nhi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT