Sau khi về đến chỗ ở của Trình Yên Nhiên, cô hạ lệnh cho hạ nhân lui xuống, hai người nói vài chuyện riêng tư, được một lúc thì Triệu Niệm Chân đến.

Triệu Niệm Chân đến hơi gấp, còn đang tức giận nữa, lập tức uống ngay mấy ngụm trà lạnh.

Trình Yên Nhiên khuyên không nổi, chỉ đành sai người mang nước lạnh lên, Triệu Niệm Chân uống liên tục ba bát mới dừng.

Ân Tố Tố vội chuẩn bị một tách trà nóng, nói: "Cô uống thêm ít trà nóng đi".

Triệu Niệm Chân trực tiếp cầm lấy, uống một ngụm lớn, lúc này Ân Tố Tố mới yên tâm hơn chút, cô có bỏ thêm một số thứ vào trong, như vậy sẽ giúp Niệm Chân không bị bệnh.

"Ta nói cho các cô biết, tên biểu ca đó của ta...y...y chính là một tên khốn nạn!" Triệu Niệm Chân trực tiếp mắng người.

Trình Yên Nhiên vội bịt miệng Triệu Niệm Chân lại, gấp gáp nói: "Nói linh tinh gì đó, cô nương gia sao có thể ăn nói như thế được".

Triệu Niệm Chân kéo tay Trình Yên Nhiên ra, nói: "Mắng y thôi là còn nhẹ đó".

Triệu Niệm Chân tức nghiến răng nghiến lợi, kể lại mọi chuyện một lượt, Ân Tố Tố và Trình Yên Nhiên mới biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt hai người ngay lúc đó giống như bảng pha màu vậy, vô cùng đặc sắc.

Chuyện là như này, Tiêu Cảnh Vân đến phủ Quốc công xin lỗi, tất nhiên cũng phải đến phủ Thượng thư một chuyến.

Thật ra nói là xin lỗi, nhưng nói mãi nói mãi, y đột nhiên hỏi Thượng thư phu nhân huyết ngọc kia có phải có điểm gì đặc biệt không, lại truy hỏi lai lịch của huyết ngọc, hỏi đến mức Thượng thư phu nhân phát bực, không lạnh không nhạt. Cuối cùng, Tiêu Cảnh Vân thế mà lại hỏi Thượng thư phu nhân có thể đặt làm huyết ngọc ở đâu, y muốn mua một cái tặng người khác.

Lúc nghe đến đây, Thượng thư phu nhân còn tưởng y muốn đền một miếng ngọc mới cho Ân Tố Tố.

Kết quả Tiêu Cảnh Vân lại nói Bạch Như Sương từng nằm mơ thấy một miếng huyết ngọc như vậy, giống hệt của Ân Tố Tố. Trong mộng, huyết ngọc là tín vật định tình của Tiêu Cảnh Vân tặng Bạch Như Sương, cho nên cô ta mới nổi giận, về tình về lý đều có thể tha thứ. Thế nên mới hỏi xem mua được ở đâu, y muốn tự mình mua một cái về tặng Bạch Như Sương.

Thượng thư phu nhân nghe xong tức đến bật cười, trực tiếp đuổi Tiêu Cảnh Vân ra ngoài.

Lúc này vừa hay Triệu Niệm Chân vừa ra ngoài, muốn đến phủ Quốc công, nên bị Tiêu Cảnh Vân kéo lại. Bởi vì Thượng thư phu nhân cáu thật rồi, nên vứt luôn cả quà cáp y mang đến ra ngoài cùng, Tiêu Cảnh Vân chỉ đành bảo Triệu Niệm Chân mang đồ vào trước, còn mình thì đi luôn rồi.

"Các cô nói xem, y có phải tên khốn nạn không! Có phải không!" Triệu Niệm Chân nghiến răng nói.

"Phải!" Trình Yên Nhiên nghiêm túc nói.

"Còn nằm mơ? Cô ta nằm mơ thấy huyết ngọc thì có thể chạy đi cướp của người khác? Nếu cô ta nằm mơ thấy một nam nhân, thì đi cướp luôn người ta về à?" Ttriệu Niệm Chân nói.

Ân Tố Tố không nhịn được cười ra tiếng.

Triệu Niệm Chân đánh nhẹ vào tay Ân Tố Tố một cái nói: "Ta đang bất bình thay cho cô, cô còn cười ta?"

"Ta đâu có cười cô, ta là đang cười Bạch cô nương kia kìa, đúng thật là lý do gì cũng nghĩ ra được, Tiêu thế tử lại một mực tin cô ta". Ân Tố Tố cười càng tươi hơn, ngay cả nằm mơ mà cũng nói ra được, xem ra mộng của Bạch Như Sương đúng là bị hổng rất nhiều chỗ.

Triệu Niệm Chân cũng cười ra tiếng, "đúng thật là, lý do gì cũng nghĩ ra được".

"Cuối cùng Tiêu thế tử vẫn không hỏi ra được lai lịch của huyết ngọc sao?" Ân Tố Tố cười hỏi.

Triệu Niệm Chân khua tay nói: "Đừng nhắc nữa, lúc ta mang đồ vào trong, mẫu thân nói với ta rồi. Huyết ngọc là do năm đó mẫu thân cứu một người, nên người đó tặng bà ấy, vốn dĩ mẫu thân ta muốn cho đại ca đeo, kết quả từ lúc đại ca đeo nó gặp phải các loại xui xẻo, mẫu thân ta cảm thấy tại huynh ấy không áp chế được phúc khí, nên muốn tặng nó cho biểu ca, kết quả đại ca ta thua cược đại ca cô, nên mẫu thân ta tặng luôn huyết ngọc".

Ân Tố Tố kinh ngạc.

Cho nên nói, thật ra huyết ngọc này là vốn sẽ được tặng cho Tiêu Cảnh Vân. Nhưng sau khi bù đắp tình thân, ca ca cô đối với cô tốt vô cùng, thế nên cá cược thắng lấy huyết ngọc, ngăn cản huyết ngọc rơi vào tay Tiêu Cảnh Vân.

Vậy có xem như là vô ý phá hỏng kịch bản không?

"A Man? A Man?" Triệu Niệm Chân quơ tay trước mặt Ân Tố Tố, "nghĩ gì thế?"

Ân Tố Tố lắc đầu, nói: "Không nghĩ gì cả. Được rồi, đừng giận nữa, ta với Yên Nhiên hết giận rồi nè".

Lúc này Triệu Niệm Chân mới nói: "Ta không chỉ tức giận, ta còn có chút buồn...Tại sao biểu ca của ta lại trở thành người như vậy? Thiếu niên lang tiên y nộ mã, ý chí hăm hở ngày ấy, kết quả sau khi yêu phải một nữ tử, thay đổi đến nỗi ta không nhận ra luôn rồi".

Ân Tố Tố nghe xong, trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ đó của Tiêu Cảnh Vân.

Quả thực, thân là nam chính, thiết lập tình sâu nghĩa nặng, chỉ yêu một người rất hợp tiêu chuẩn nam chính của Tiêu Cảnh Vân.

Nhưng trước khi rơi vào ái tình, Tiêu Cảnh Vân vẫn là một người lấy sự nghiệp làm trọng, sau khi gặp Bạch Như Sương, mọi thứ y làm đều xoay quanh cô ta, chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao kịch bản cũng chỉ xoay quanh hai người họ, lấy Bạch Như Sương làm trung tâm.

Như Ân Tố Tố thì tất nhiên không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, nhưng các trưởng bối chứng kiến Tiêu Cảnh Vân trưởng thành, còn cả thân hữu, hầu hết đều không hiểu rốt cuộc Tiêu Cảnh Vân đang làm cái gì.

"Cô cũng đừng lo quá, Tiêu thế tử không phải trẻ con nữa, hơn nữa nếu lần này y không ra mặt thì còn làm gì được?" Ân Tố Tố chỉ đành nói vậy.

Vấn đề ở kiếp này đó chính là nữ chính Bạch Như Sương quá ỷ lại mộng cảnh, bởi vì mở màn thuận gió thuận nước, khiến cô ta ngộ nhận chuyện trong mộng cảnh sẽ lần lượt xảy ra, thế nên mới hành động kỳ lạ như thế, nhưng trừ Ân Tố Tố ra, không ai hiểu tại sao cô ta lại làm như vậy.

"Được rồi, không nói chuyện của người khác nữa". Trình Yên Nhiên không khỏi nghĩ tới lời của mẫu thân cô, cảm thấy trong lòng buốt lạnh, may mà không dây dưa gì với hai người đó.

"Đúng rồi, cô nói Khương Dung có chuyện không đến được, là xảy ra chuyện gì sao?" Ân Tố Tố hỏi.

Trình Yên Nhiên gật đầu, nói: "Hình như là Khương phu nhân bệnh rồi. Khương Dung vốn muốn đến thăm ta, nhưng sau khi nhận được tin thì vội vàng đi rồi, vừa hay lúc ấy cô gửi dược hoàn đến, nên ta để cô ấy mang mấy viên về".

"Dược hoàn đó của ta thì có tác dụng gì chứ". Ân Tố Tố dở khóc dở cười nói.

"Dược hoàn của cô...ta cũng không sợ nói cho cô biết, cha ta còn đặc biệt sai người điều tra, chỉ có mấy viên đó thôi, cha ta cũng sai người chế theo nhưng hiệu quả không tốt bằng của cô chế. Đại phu nói có thể là lúc điều chế dược hoàn cần tỉ mỉ hơn, tỷ lệ phối thuốc cũng không giống thế nên dược hoàn không giống nhau. Ta nghĩ dược hoàn này không tồi nên lấy cho Khương Dung mấy viên, lỡ có tác dụng thì sao". Trình Yên Nhiên nói.

Ân Tố Tố cười nhạt nhấp một ngụm trà, điểm khác biệt lớn nhất đó chính là dược hoàn của cô có thêm thuốc bột của hệ thống, sau khi kết hợp với nhau, sẽ không điều tra ra được gì.

Thuốc bột là do cô đăng nhập nên nhận được, không nhiều lắm, thế nên cô chỉ dùng nó cho những dược hoàn đem tặng cho người ngoài, nhưng có viên dùng có viên không, chỉ là không biết Khương Dung có may mắn lấy trúng viên có trộn thêm bột thuốc không, nếu lấy trúng thì cũng may có thế giải quyết bệnh tình.

"Cô vừa nói, Khương phu nhân bị bệnh?" Ân Tố Tố đột nhiên hỏi, dường như nghĩ tới gì đó.

"Ừm, ta vừa nói xong mà, cô quên nhanh vậy?" Trình Yên Nhiên không nhịn đươc cười, đánh nhẹ một cái vào cánh tay Ân Tố Tố, "cô làm sao thế, ban nãy có nghe ta nói chuyện không?"

Ân Tố Tố cười gượng hai tiếng, cô tất nhiên là nghe thấy rồi, nhưng sau đó cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nên mới muốn xác nhận lại lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play