Ân Nguyên Tân và Ân Tố Tố ở lại trang tử thêm ba ngày mới khởi hành về kinh, lúc quay về, không biết Tống quản sự từ đâu mà biết được chuyện này, nên đem theo ít đồ qua.

Ân Tố Tố hỏi mới biết, hôm đó sau khi cô quay về, sức khỏe trưởng tôn nhà Tống quản sự dần dần tốt lên, tiếng khóc cũng có lực hơn.

Tống quản sự kích động đến mức muốn quỳ xuống cảm tạ Ân Tố Tố, Ân Tố Tố nhanh chóng đỡ ông dậy, không nhắc gì về việc chuyện này có liên quan đến mình, chỉ nói Tống quản sự có phúc.

Tống quản sự không quỳ được, chỉ đành đem cả đống đồ mình đã chuẩn bị tặng cho Ân Tố Tố, để cô đem về Ân phủ.

Trên đường về, Ân Nguyên Tân cười nói: "Cho đứa trẻ kia uống dược hoàn?"

Ân Tố Tố cũng cười, không hề phản bác, chỉ nói thêm một câu: "Là thuốc bổ thôi, thành phần nhẹ, trẻ con cũng uống được".

Ân Nguyên Tân gật đầu, nói: "Vậy thì tốt, trẻ con nhỏ yếu, sợ là không chịu được tác dụng của thuốc".

Ân Tố Tố cười nói: "Yên tâm đi ca".

"Tống quản sự làm việc cho mẫu thân vẫn luôn tận tâm tận lực, muội làm rất tốt, hơn nữa ta cũng dặn Thuận Lai chuyển lời rồi, đừng để Tống quản sự ở bên ngoài nói mấy lời như kiểu Bồ Tát chuyển thế gì gì đó". Ân Nguyên Tân nói xong, lại không nhịn được lại cười lên, "làm gì có Bồ Tát chuyển thế nào, làm gì có Bồ Tát nào mà cơ thể yếu như vậy".

Ân Tố Tố nghĩ đến hồi nhỏ giả bệnh, không khỏi cười chột dạ một cái, đổi chủ đề khác: "Không biết bây giờ phía kinh thành thế nào rồi, chỉ cần Lục đại nhân quay về, chuyện này không giấu được nữa".

Ân Nguyên Tân thu lại thần sắc, mấy ngày nay tuy có tin tức từ kinh thành truyền đến, nhưng hơi muộn một chút, nên bây giờ cậu cũng không biết vụ án tiến triển đến đâu rồi.

Có điều, nếu Lục Dịch thật sự muốn bắt Quốc công lão phu nhân, ngự sử chắc chắn sẽ vạch tội hắn.

Cả chặng đường dài, xe ngựa bình an về đến Ân phủ.

Hai huynh muội Ân Nguyên Tân và Ân Tố Tố đến y phục cũng không thèm thay, liền đến Ngô Đồng Uyển, nói chuyện với Tần Tư Sương một lúc, lại nói đến chuyện trưởng tôn của Tống quản sự, Tần Tư Sương nói muốn gửi ít quà. Sau đó biết Ân Tố Tố đã tặng quà rồi, liền vui vẻ, yên tâm mà nói: "A Man trưởng thành rồi, cũng hiểu được một số chuyện đối nhân xử thế rồi".

Ân Tố Tố cười, cô làm gì hiểu mấy chuyện đối nhân xử thế đó chứ, chỉ là nghĩ đến kịch bản, nên đề phòng trước, muốn cắt đứt mối liên hệ giữa nữ chính và Tống quản sự thôi.

"Bọn con có đem về một ít cải thảo tươi, đã phân phó trù phòng bữa tối hôm nay làm thêm món canh đậu hũ cải thảo, ấm dạ lại thanh đạm". Ân Tố Tố ôm cánh tay Tần Tư Sương nói.

Tần Tư Sương cười trả lời một tiếng, vẫy tay bảo Thanh Trúc mang thiệp mời lên.

Ân Tố Tố nhận lấy nhưng chưa xem, liền cười nói: "Vương phi gửi thiệp đến rồi ạ?"

"Ừm, thiếu con sao được". Tần Tư Sương gõ nhẹ trán Ân Tố Tố, cưng chiều nói.

"Ý, mời một mình con, mẫu thân không đi sao?" Ân Tố Tố ngạc nhiên hỏi, lễ ủ rượu tuyết của Vương phi thường là các phu nhân đưa theo nữ nhi nhà mình đi cùng, sao lần này lại không mời mẫu thân cô đi.

"Phu nhân các nhà đều không đi, chỉ có mấy tiểu cô nương như con đi thôi". Tần Tư Sương mỉm cười nói.

Trong lòng Ân Tố Tố không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ đến hôm đó mình vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, liền đè xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, gật đầu nói: "Vâng, vậy con tự đi, mẫu thân, đợi con về sẽ mang về cho người mấy vò rượu tuyết thật lớn".

"Được rồi, hai đứa vừa về đã chạy đến chỗ ta, về phòng nghỉ ngơi trước đi, bữa tối lại đến". Tần Tư Sương đuổi hai người quay về nghỉ ngơi, còn mình gọi Thanh Trúc đến, tiếp tục làm mấy cái nịt gối giữ ấm.

Sau khi ra khỏi Ngô Đồng Uyển, Ân Tố Tố lại ôm lấy cánh tay ca ca nhà mình cười nói: "Muội thấy mẫu thân đang làm nịt gối giữ ấm cho huynh, ca ca muội đây là một Tông sư thiên tài, vận công một chút là ấm người rồi, làm gì giống mấy thư sinh gầy yếu kia chứ".

Ân Nguyên Tân cười một tiếng, gõ nhẹ trán Ân Tố Tố, nói: "Chỉ có muội là lắm chuyện".

"Đại ca, tỷ tỷ, hai người về rồi!"

Phía cuối hành lang, một âm thanh vui vẻ vang lên, một thân ảnh đang chạy nhanh đến, hai má đỏ bừng, trong mắt toàn là vui mừng, đang chạy được một nửa đường, chân trái không cẩn thận bị vấp, cả người vồ trên mặt đất, kêu lên một tiếng thảm thiết.

Mặt đất ngày đông rất lạnh, bây giờ ngã xuống, tiếng kêu đó là do đau thật nha.

Đúng như dự đoán, sau khi Thúy Liễu đỡ nó dậy, trán Ân Nguyên Trình đã đỏ rực lên, nhìn rất nhếch nhác.

"Đại ca, tỷ tỷ, đệ không sao". Ân Nguyên Trình gỡ tay Thúy Liễu đang đỡ nó ra, từ từ đứng dậy, xem ra chân bị thương không nhẹ, đứng thôi cũng có chút khó khăn, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn.

Ân Tố Tố nhìn qua đã biết nó đứng đợi ở đây rất lâu rồi, màn gặp mặt này xem ra là cũng được sắp xếp trước.

Tại sao giữa ngày đông thế này mà vẫn phải tự làm khổ mình như vậy chứ?

Đáp án đã rõ ràng, để được ghi dưới tên mẫu thân, trở thành đích thứ tử, cho nên mới liều mạng tới vậy.

Đáng thương có tác dụng đó, ví dụ như Ân Tố Tố của kiếp trước cảm thấy nó rất đáng thương, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy nó rất nực cười.

Hà tất phải vậy, dựa vào khả năng của chính mình nỗ lực không được sao?

"Tiểu thiếu gia, người để nô tỳ dìu đi, người cẩn thận một chút, vết thương trên chân vẫn chưa khỏi nữa, bây giờ lại ngã". Vành mắt Thúy Liễu ửng hồng muốn khóc, nếu như để Liễu di nương biết cô không chăm sóc tốt cho tiểu thiếu gia, chắc chắn phải chịu đòn.

"Sao chân lại bị thương?" Ân Nguyên Tân dịu dàng hỏi.

Ân Tố Tố mím môi, được rồi, tiếp theo đây không cần đến cô nữa, ca ca tức giận thật rồi.

"Hồi đại thiếu gia, tiểu thiếu gia quá chuyên tâm đọc sách, sợ mùa đông dễ buồn ngủ nên dứt khoát vừa quỳ vừa đọc sách, khiến lão gia di nương rất đau lòng. Kết quả hôm nay tiểu thiếu gia nghe được tin đại thiếu gia và đại tiểu thư về, rất vui mừng, cứ nhất định phải qua đây...." Thúy Liễu muốn nói lại thôi, sau khi căng thẳng nhìn Ân Nguyên Trình một cái, liền cúi đầu xuống.

Ân Nguyên Trình trừng mắt với Thúy Liễu một cái, nhìn Ân Nguyên Tân gấp gáp nói: "Đại ca, chân đệ không sao, là do đệ ngốc, nên mới nghĩ ra phương pháp ngu ngốc như vậy". Nói xong, ngưỡng mộ mà nhìn Ân Nguyên Tân, "nếu đệ thông minh giống như đại ca thì tốt rồi, cha cũng nói đệ không bằng đại ca".

"Đều là con trai của ta, có thể kém đến mức nào được". Ân Hằng vừa hay đi đến nghe được lời này, gương mặt nghiêm nghị nhìn Ân Nguyên Trình, nói: "Phải học hành chăm chỉ, lấy đại ca con làm gương".

Tuy nói là nghiêm nghị, nhưng dưới sự nghiêm nghị kia là tình yêu thương con cái, muốn giấu cũng giấu không nổi.

Ân Nguyên Trình siết chặt nắm tay, gật đầu mạnh một cái, nói: "Cha, con nhất định lấy đại ca làm gương, chăm chỉ học hành, thi đỗ vào Thanh Viễn Trai".

Nói đến Thanh Viễn Trai Ân Hằng mới nhớ ra, liền nhìn Ân Nguyên Tân hỏi: "Nguyên Tân, con quen mấy vị phu tử phụ trách coi thi trong Thanh Viễn Trai, họ yêu thích cái gì, con nói qua với Nguyên Trình một lượt, cũng tăng cơ hội vượt qua cho Nguyên Trình".

Ân Nguyên Tân cười nhạt một tiếng, nói: "Tất nhiên là được, đêm nay con sẽ chong đèn thâu đêm, soạn một số văn chương đưa cho nhị đệ".

Ân Hằng hài lòng gật đầu, thoải mái trong lòng, nói: "Con vì đệ đệ như vậy, vi phụ cũng yên tâm. Tương lai hai huynh đệ con giúp đỡ lẫn nhau, cùng khiến Ân gia ta nở mày nở mặt".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play