Về phía Ân Hằng, vừa đưa con trai qua chỗ Liễu di nương, còn chưa kịp ăn miếng cơm nào, cửa lập tức bị người đá ra, vừa muốn nổi cáu, kết quả phát hiện vậy mà lại là mẫu thân mình.

"Tiện nhân, quỳ xuống cho ta!" Lão phu nhân lớn tiếng quát, Liễu di nương hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, đến đũa cũng quên bỏ xuống, liền trực tiếp quỳ luôn rồi.

"Ăn cơm cùng bàn với thiếp là đạo lý gì, ngươi còn dám đưa trưởng tôn của Ân gia qua đây!" Lão phu nhân tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, lạnh lùng liếc Liễu di nương một cái, lại nhìn ma ma bên cạnh hỏi: "Phu nhân đâu, vị trí Ân phu nhân này của cô ta có phải không muốn làm nữa đúng không! Lão gia hồ đồ, cô ta đến khuyên cũng không thèm khuyên sao!"

Vốn dĩ còn cho rằng là Tần thị đi cáo trạng, bây giờ xem ra, lão phu nhân chuẩn bị tìm cô ta.

"Mẫu thân, con chỉ là đưa Nguyên Tân đến nếm thử thôi, Tố Liên vẫn luôn đứng bên cạnh hầu hạ, con vừa mới kêu cô ấy ngồi xuống". Ân Hằng giải thích.

Không thể không nói, tên Ân Hằng này vẫn còn là nam nhân, không đẩy nữ nhân ra chịu trận.

"Hừ! Xem ra tức phụ đó là nhìn không thuận mắt việc ta quản lý nhà cửa, nên cố ý không thèm quản việc này, có đúng không!" Lão phu nhân tức giận nói.

Ân Hằng vẻ mặt bất đắc dĩ, rốt cuộc là đi đến đâu đây, Tư Sương có khuyên ông, chỉ là khuyên không được, sao giờ lại biến thành lỗi của nàng ấy rồi.

"Mẫu thân, mọi chuyện không phải như người nghĩ đâu, con chỉ là đơn thuần đến ăn bữa cơm thôi, không hề....."

"Tâm tư của ngươi không đặt trên quan trường, lại đặt ở trong trạch viện này, còn giúp hai nữ nhân đó đối phó với lão nương, chuyện này nếu truyền ra ngoài, như vậy chính là bất hiếu!"

Mặt Ân Hằng biến sắc, tâm trạng cũng không tốt nữa.

Mẫu thân vẫn luôn dùng cớ này cản trở ông tới hôm nay, vậy nên vẫn luôn không chịu từ bỏ quyền quản lý. Tuy rằng chuyện trong trạch viện là chuyện nhà mình, nhưng lời đồn vô căn cứ bên ngoài không ít, sao mẫu thân ông không biết được chứ.

"Hôm nay ả tiện nhân này có tâm tư gì ta đều rõ, nhưng ngươi cũng ngàn vạn lần không thể đem Ca Nhi đến đây!" Lão phu nhân tiến lên, dắt tay Ân Nguyên Tân, kéo cậu sát đứng bên mình.

Đối với đứa trưởng tôn này, bà vẫn là vô cùng thương yêu, nếu không cũng sẽ không nổi giận như vậy trực tiếp xông đến đây. Nếu truyền ra ngoài, sau này con đường thăng quan của cậu khó tránh được bị người khác gây khó dễ.

Cuối cùng lão phu nhân phạt ba tháng ngân tiền của cả Tần Tư Sương lẫn Liễu Tố Liên, rồi mới đưa người rời đi.

Liễu di nương đáng thương nhìn Ân Hằng, ánh mắt tràn ngập lệ quang, nhưng cố nén không để nước mắt trào ra, khiến người khác đau lòng không thôi. Nhưng lúc này Ân Hằng không có thời gian mà nhìn, qua loa trấn an một hồi, liền lập tức đi về phía Ngô Đồng Viện.

Tần Tư Sương đang ngồi trong phòng, gánh cái nồi từ trên trời rơi xuống, nhưng sau khi biết nguyên nhân, cũng không để ý nữa.

Sau khi gả tới đây, đều là tiêu tiền hồi môn, lại nói, di nương của bà mất sớm, để lại không ít cửa hàng và điền trang, tự cung tự cấp thì không nói, ngược lại còn để dành được không ít ngân tiền.

"Phu nhân, tuy mất đi ngân tiền thì không sao, nhưng người cũng đừng xem là thật sự không còn chuyện gì nữa". Bà vú Vương thị nói.

"Vương ma ma, chuyện này không chấm dứt ở đây?"

Ân Tố Tố cau mày một cái, tại sao lại phải chấm dứt, mẫu thân là bị liên lụy mà, tất nhiên phải náo một trận mới đúng.

Vương ma ma cũng nghĩ như vậy, Tần Tư Sương tâm tư thật sự quá đơn thuần, nhưng lại nghĩ về phía Tần gia, không thể cầm tận tay chỉ dẫn bà nên làm thế nào.

Sau khi nghe xong, Ân Tố Tố lập tức muốn đứng dậy vỗ tay, Vương ma ma thật sự quá lợi hại.

Đúng như dự đoán, một lúc sau Ân Hằng liền qua đây, trên mặt tràn đầy áy náy và đau lòng.

Tần Tư Sương nghe theo lời Vương ma ma nói, ngồi trước bàn trang điểm, không nói câu nào, chỉ khóc, nhưng phải khóc sao cho thật đáng thương, khóc phải đẹp.

"Phu nhân à". Ân Hằng bước lên trước một bước, đau lòng không thôi.

Tần Tư Sương không nói chuyện, vẫn chỉ khóc, còn khẽ nức nở, vừa tủi thân vừa buồn.

Ân Hằng vội bước tới vỗ về, lời thề, bồi thường, nghĩ được cái gì thì nói cái đó, nhất định phải dỗ được Tần Tư Sương.

Tần Tư Sương lúc này mới nửa thật nửa giả dựa vào vòng tay Ân Hằng, nói ra ấm ức của bản thân, âm thanh nghẹn ngào, sức sát thương quá lớn, đã chạm đến trái tim Ân Hằng.

Lúc này trong lòng Ân Hằng đã có tính toán.

Tiết trời vẫn đang nắng ấm, Vương ma ma ôm Ân Tố Tố ra ngoài sưởi nắng, Thanh Trúc cũng đi cùng.

"Phu nhân vừa lương thiện lại mềm lòng, mới bị ức hiếp như vậy". Thanh Trúc thở dài nói.

Ân Tố Tố đồng ý gật gật đầu, mẫu thân cô yếu đuối dễ bắt nạt.

Vương ma ma nói: "Lúc sinh Ca Nhi vẫn còn tốt, lão gia trừ việc ngủ phòng khác ra, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn nạp thiếp. Cho đến khi sinh tiểu thư, đột nhiên đem thiếp về nhà, còn là một lương thiếp".

"Ma ma!" Thanh Trúc căng thẳng nhìn trái nhìn phải, xác định chỗ này không có người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Liễu di nương này tuy là người của lão phu nhân, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thiếp mà thôi, cô ta bình thường kiêu căng, hôm nay lại phạm lỗi lớn, nếu không cũng không thể sửa được cái tính hống hách".

Vương ma ma ôm Ân Tố Tố dạo hai vòng rồi quay về, mà lúc này nội tâm Ân Tố Tố có biến động lớn, một lúc lâu sau cũng chưa bình thường trở lại.

Hóa ra Liễu di nương là người của lão phu nhân! Khó trách Vương ma ma lại lợi dụng lão phu nhân đối phó với Liễu di nương, nếu như để mẫu thân cô ra tay, không chừng lại bị lão phu nhân ghi thù.

Rốt cuộc kiếp trước cô đã làm những gì vậy trời, đến cả chuyện trong nhà cũng không rõ?

Ồ, nhớ ra rồi, kiếp trước cô gần như đi theo kịch bản, chỉ là thay đổi tính cách của nguyên chủ thôi, dịu dàng lương thiện, suốt ngày vây quanh Tiêu Cảnh Vân, nào đã từng quan tâm chuyện trong nhà.

【Ding! Hệ thống giao nhiệm vụ: Trì hoãn thời gian xuất hiện của nam phụ Ân Nguyên Trình.】

Ân Tố Tố khi nãy đang nghĩ về chuyện của Liễu di nương, hệ thống thình lình xuất hiện giao nhiệm vụ mới dọa cô một trận, nhưng mà trì hoãn thời gian xuất hiện của nam phụ?

"Mặc Mặc, trì hoãn thời gian xuất hiện của nam phụ là sao?"

【Kí chủ, theo như kịch bản, ngày Liễu di nương phát hiện mang thai Ân Nguyên Trình là khoảng một tháng sau, có lẽ trong khoảng một hai ngày này, Ân Hằng với Liễu di nương sẽ ân ân ái ái.】

Ân Tố Tố hiểu rồi, nhưng biểu cảm bình tĩnh không chút gợn sóng, không phải chỉ là chút chuyện nam nữ đó thôi sao. Hôm nay Liễu di nương bị phạt nặng, cha cô nhất định sẽ đi dỗ dành, dỗ mãi dỗ mãi dỗ lên giường luôn.

Nhưng mà trì hoãn được bao lâu thì.....

Hai mắt Ân Tố Tố sáng lên, vội hỏi: "Mặc Mặc, nhân vật sẽ xuất hiện không thể thay đổi, nhưng thời gian xuất hiện có thể thay đổi đúng không?"

【Phải, quan hệ mẫu tử giữa Ân Nguyên Trình và Liễu di nương là bắt buộc phải có.】

"Hiểu rồi".

Cứ nghĩ tới kiếp trước cô tốn hết tâm tư đối đãi với Ân Nguyên Trình tốt tới vậy, Ân Tố Tố liền cách ứng, hơn nữa sau khi Ân Nguyên Trình đủ lông đủ cánh, quan hệ với cô cũng vô duyên vô cớ ngày càng lạnh nhạt dần, sau lại vì năng lực không đủ mạnh, nên đành trở thành cánh tay đắc lực của nữ chính.

Bây giờ cô muốn phế luôn cánh tay đắc lực này của nữ chính!

"Mặc Mặc, ta nhớ có một lần đăng nhập, hệ thống nhầm lẫn, thưởng cho ta một viên Tị Tử Đan, thứ này có thể dùng không?"

【Kí chủ, không thể cho Liễu di nương dùng thứ này, nếu không sẽ không thể có Ân Nguyên Trình nữa.】

"Vậy cho cha ta dùng thì sao?"

【Kí chủ, Mặc Mặc tra qua rồi, nếu như cho nam nhân dùng, hiệu quả là ba năm.】

Ba năm lận à, nếu vậy thì có thể chuẩn bị một chút, ít nhất là những ý tốt kiếp trước cô đối với Ân Nguyên Trình sẽ không còn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play