Ân Tố Tố không hỏi nữa, không cần biết nữ chính gặp phải chuyện gì, cuối cùng đều có thể chuyển nguy thành an, càng huống hồ còn có Tiêu Cảnh Vân đứng giữa hòa giải, chuyện này chắc cũng giải quyết nhanh thôi.

Có điều y thuật thần kỳ của nữ chính có lẽ sẽ giúp cô ta vang danh trong kinh thành.

Ân Tố Tố vỗ tay một cái, đột ngột phản ứng lại, khó trách kịch bản lại sắp xếp cho nữ chính làm như vậy, nếu không để mọi chuyện bị náo lớn lên thì nữ chính làm sao có dịp thể hiện y thuật của mình, để cho người người đều biết chứ.

Thì ra là vậy.

"A Man? Sao vậy?" Ân Nguyên Tân hỏi.

Ân Tố Tố cười gượng hai tiếng, nói: "Ca ca, y thuật của Bạch cô nương lợi hại như vậy, sợ là sau này sẽ có càng nhiều người tới cầu cô ấy trị bệnh".

Ân Nguyên Tân siết chặt tách trà, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu cô ấy thật sự trị được, vậy thì sau này người đến tìm cô ấy sẽ như lạc dịch bất tuyệt*".

*Lạc dịch bất tuyệt: liên tục, ý chỉ một dòng chảy bất tận.

"Thế thì cũng xem là chuyện tốt, dù sao nếu Bạch cô nương có căn cơ, thì trong kinh thành này không ai còn dám coi thường cô ấy nữa". Ân Tố Tố nói.

Ân Nguyên Tân không tỏ ý kiến, có điều bất kỳ chuyện gì cũng có hai mặt, có người y thuật giỏi là chuyện tốt, nhưng cũng sẽ dẫn đến ác niệm của một số người, hơn nữa nếu cô ta không có năng lực tự bảo vệ mình, y thuật của cô ta sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, khi đó cũng không thể xem là chuyện tốt nữa.

Không biết Tiêu Cảnh Vân có bảo vệ được cô ta không, nếu muốn bảo vệ, sợ là phải phí sức lắm đây.

"A Man, muội phải chú ý chút". Ân Nguyên Tân dặn dò.

Ân Tố Tố biết ca ca đây là lo lắng cho cô, dù sao nếu như cô cũng dùng y thuật để xuất đầu, chắc chắn không tránh khỏi chuyện danh tiếng của nữ chính bị phân tán, những ánh mắt luôn nhìn chắm chằm vào nữ chính cũng sẽ theo đó bị phân tán.

Đạo lý thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội* này cô vẫn hiểu mà.

*Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội: ý là càng phô trương thì càng dẫn đến nhiều tai mắt, vậy nên tốt nhất là làm người bình thường cho nhàn.

"Ca ca yên tâm, muội cũng chỉ là buôn bán mấy viên đan dược, không làm chuyện khác". Ân Tố Tố nói, cô cũng đâu muốn làm nữ chính, càng không muốn thu hút sự chú ý của người khác, tất nhiên sẽ không phơi bày y thuật của mình ra.

"Hí--" Thuận Lai đột nhiên dừng xe ngựa lại, cảnh giác nhìn người đang cưỡi ngựa đi về hướng này.

Tiểu Nha lập tức gõ cửa xe ngựa nói: "Tiểu thư, có người cản chúng ta".

Ân Nguyên Tân lập tức vén ngoại bào đứng dậy nói: "A Man, đợi ở trên xe".

Ân Tố Tố gật đầu, Ân Nguyên Tân lập tức mở cửa xe ngựa đi ra ngoài.

Một lát sau, Ân Nguyên Tân cúi người đi vào trong xe, đưa một phong thư cho Ân Tố Tố nói: "Ta xem qua rồi, muội xem lại lần nữa đi".

Ân Tố Tố nhận lấy, đọc nhanh như gió, rất nhanh đã xem xong rồi.

"Ca ca, cái này, chúng ta có đi không?" Ân Tố Tố hỏi.

Ân Nguyên Tân cầm lấy bức thư vứt vào chậu than, đợi lửa bén lên thiêu rụi bức thư, không chút chần chừ nói: "Đi".

Không nói Ân Tố Tố muốn tra án, mà bản thân cậu cũng rất hiếu kỳ vụ án này, nếu cậu đã tham gia vào rồi, vậy thì nhất định phải tra đến cuối.

Ân Tố Tố chỉnh lại y phục, vui vẻ đứng dậy bước ra ngoài.

Ân Nguyên Tân xuống xe trước, sau đó mới đỡ cô xuống.

"Thuận Lai, ngươi và Tiểu Nha đến trang tử trước đi, sắp xếp đồ đạc trước, đến bữa tối chúng ta sẽ quay về". Ân Nguyên Tân dặn dò xong mới đề Thuận Lai đánh xe đi tiếp.

Thuận Lai cũng không hỏi nhiều, nhiều năm đi theo hầu hạ Ân Nguyên Tân nên cũng hiểu rõ một điều, đó là đừng bao giờ chất vấn quyết định của chủ tử.

Đợi Thuận Lai đi rồi, người đang giữ ngựa kia mới chầm chậm bước lên, hành lễ rồi nói: "Ân công tử, Ân tiểu thư, đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi".

Ân Nguyên Tân cảm tạ một tiếng, hỏi: "Không biết có thể giúp ta truyền tin về Ân phủ không, cứ nói ta muốn đưa muội muội tới trang tử ở mấy ngày".

"Tất nhiên được". Người kia trả lời.

Ân Nguyên Tân trực tiếp đưa một túi tiền, sau khi cảm tạ một tiếng, người đó quay người lên ngựa, cưỡi ngựa rời đi.

Ân Nguyên Tân đưa theo Ân Tố Tố lên xe ngựa, sau khi phu xe khẽ gật đầu một cái, không phí thêm lời, trực tiếp rẽ sang con đường khác, lao đi vun vút.

"Muội còn tưởng Lục đại nhân tùy tiện tìm một chiếc xe ngựa, bây giờ xem ra là bên ngoài trông đơn giản bình thường, bên trong lại không thiếu cái gì". Ân Tố Tố nhìn quanh một vòng nói.

"Xe ngựa nhỏ bé, vật trang đầy đủ, vị Lục đại nhân này ắt hẳn là người không để bản thân chịu thiệt".

Xe ngựa chạy khoảng một khắc liền dừng lại.

Phu xe gõ nhẹ vào xe ngựa, Ân Nguyên Tân liền đưa Ân Tố Tố xuống xe, hai người đi vào một con hẻm nhỏ theo chỉ dẫn của phu xe.

Ân Tố Tố đeo mạng che mặt, nhìn xung quanh một lượt, thầm nghĩ: Đây chắc là hẻm lựu Lục Dịch nghe ngóng được, không ngờ cũng khá sạch sẽ.

Ân Nguyên Tân đưa Ân Tố Tố chầm chậm bước vào bên trong, chưa được bao lâu, liền nhìn thấy một trạch tử, bên ngoài có không ít người đang đứng canh, thiết nghĩ chắc là chỗ này rồi, liền đưa Ân Tố Tố qua đó.

Gác cửa thấy có người đến, sau khi nhìn Ân Tố Tố một cái, lập tức để hai người vào.

"Ân công tử, Ân tiểu thư, Lục đại nhân ở bên trong".

Ân Nguyên Tân khẽ gật đầu, tiếp tục đi vào bên trong.

Ân Tố Tố hơi hiếu kỳ nhìn xung quanh trạch tử, trong lòng có có chút tò mò làm sao tên thư sinh nghèo kia lại mua được trạch viện lớn như vậy.

Có điều rất nhanh, Lục Dịch liền giải đáp thắc mắc của Ân Tố Tố rồi.

"Người đó không phải thư sinh nghèo, chỉ là ba tháng trước khi đến Kim Sơn Tự, đột nhiên tìm thấy một học đường, nên tìm người sửa chữa lại, nói là muốn chăm chỉ học hành. Tiên sinh dạy học kia là một lão tú tài, âu sầu vì không thực hiện được chí lớn, lại tham ngụm rượu này, vậy nên có người đến tận cửa trả tiền sao có thể từ chối chứ".

Ân Tố Tố giật mình, vô ý thức mở miệng nói: "Vậy là từ ba tháng trước, thậm chí cả trước đó đã bắt đầu lập kế hoạch rồi?"

Lục Dịch gật đầu.

Ân Nguyên Tân nhìn một lượt nột thất trong phòng, lạnh giọng nói: "Mua trạch viện này, còn cho người đến sửa chữa lại, bao gồm cả nội thất nhìn có vẻ là mới được giao đến, giao dịch này cũng giúp hắn kiếm được không ít".

Ân Tố Tố nhìn Lục Dịch hỏi: "Lục đại nhân, nếu người này dám gióng trống khua chiêng sắm nội thất, hàng xóm xung quanh chắc là cũng phải nhìn thấy chứ, có hàng xóm nào hay qua lại không?"

"Ta hỏi hàng xóm xung quanh rồi, họ đều nói không qua lại với người này, sau đó ta dứt khoát tra hết một lượt cả con phố, kết quả một chút tin tức hữu ích cũng không có". Lục Dịch lắc đầu nói.

Chính ví vậy mà tin tức của hắn mới bị đứt đoạn, không biết nên điều tra tiếp từ đâu.

Có điều chuyện Ân Tố Tố tìm được chứng cứ lần trước khiến hắn rất tò mò, còn có một chuyện khiến hắn không thể hiểu được đó chính là hắn luôn cảm thấy chỉ cần có Ân Tố Tố ở đây, nói không chừng còn có thể tìm ra chứng cứ khác. Vậy nên khi hắn nghe ngóng được tin huynh muội Ân gia hôm nay sẽ ra ngoài, liền phái người cản đường truyền tin, may mà hai người thật sự đến, không khiến hắn thất vọng.

"Không phải không quen, có lẽ là sợ rước họa vào thân, xem ra bình thường người này cũng gây không ít họa. Nói không chừng ở một số nơi tam giáp cửu lưu*, có thể tìm được một ít tin tức". Ân Tố Tố đề nghị.

*Tam giáo cửu lưu: nơi tập chung đủ hạng người trong xã hội.

"Lục mỗ cũng cảm thấy như vậy, nên trước đó đã sớm phái người đi tra rồi, nhưng không tra ra gì cả, người này cứ giống như tự nhiên xuất hiện vậy, khiến Lục mỗ phí không ít sức".

Ánh mắt Lục Dịch tỏa ra khí lạnh, có thể xóa toàn bộ dấu tích của một người một cách sạch sẽ ngay dưới mí mắt hắn, kẻ địch lần này đúng là không thể xem thường đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play