Ân Tố Tố tạm thời không có thời gian chép lại bức vẽ kia, chỉ bảo Mặc Mặc khôi phục lại huyết ngọc như ban đầu, đeo lại vào cổ.

Một đêm không nói.

Sáng sớm hôm sau, Ân Tố Tố vừa dùng xong bữa sáng với mẫu thân, liền nhận được thư mời của phủ Quốc công.

Tam tiểu thư của phủ Quốc công Trình Yên Nhiên hẹn cô ba ngày sau tới ôn tuyền trang tử, Ân Tố Tố nghĩ ngợi rồi quyết định từ chối, để Thanh Trúc chuyển lời, nói mẫu thân cô chịu kinh sợ, cô phải ở bên mẫu thân một thời gian.

Sau khi Thanh Trúc nhận được ánh mắt đồng ý của Tần Tư Sương, mới cầm lấy thiệp mời đi ra ngoài.

Tần Tư Sương lấy khăn ướt giúp Ân Tố Tố lau khóe miệng, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Ân Tố Tố ôm cánh tay Tần Tư Sương làm nũng: "Ca ca nói ba ngày sau đưa con ra ngoài, đến trang tử của con".

Tần Tư Sương dở khóc dở cười nói: "Vậy con cứ nói thật với Yên Nhiên là được rồi, lại lấy mẫu thân ra làm cớ?"

Ân Tố Tố cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong mắt, chỉ nói: "Nếu con nói ra, phía Yên Nhiên đi cùng chắc chắn không được, hơn nữa cũng khiến cô ấy mất mặt, không bằng lấy mẫu thân ra nói chuyện, cô ấy cũng không còn gì nói nữa".

Nếu trước đó cô chỉ chắc chắn tám phần chuyện huyết ngọc có liên quan đến Trình Yên Nhiên, thì bây giờ đã chắc chắn tới mười phần rồi. Vậy nên Trình Yên Nhiên mới gấp gáp gửi thiệp mời, muốn biết cô đối với chuyện mất huyết ngọc rốt cuộc biết được bao nhiêu.

Ân Tố Tố không sợ Trình Yên Nhiên điều tra, cũng không sợ cô ta dò hỏi, cô chính là không muốn Trình Yên Nhiên dễ chịu.

Cứ nghĩ đến Trình Yên Nhiên lo lắng bồn chồn không yên là cô lại vui.

Đến thuốc mê cũng cho cô dùng rồi, lẽ nào còn muốn cô không ghi hận, chuyện lớn hóa nhỏ sao?

Sau khi đi ra từ Ngô Đồng Uyển của Tần Tư Sương, Ân Tố Tố liền quay về viện tử của mình, sau khi đuổi hết người đi nghỉ ngơi, Ân Tố Tố lấy ra Bách Độc Bất Xâm Đan từ không gian hệ thống.

Khi đó cô đăng nhập nhận được đan dược này, bởi vì sợ bản thân còn nhỏ tuổi, sau khi dùng nó sẽ để lại hậu di chứng, vẫn luôn để trong không gian, bây giờ sau khi trúng phải thuốc mê mới nhớ ra nó.

Sau khi Ân Tố Tố uống Bách Độc Bất Xâm Đan mới thấy yên tâm hơn.

【Kí chủ, cô có cần đem bảo đồ kho báu chép lại không?】

Ân Tố Tố nghe vậy, chần chừ trong phút chốc, cuối cùng vẫn quyết định đem bản đồ kho báu chép lại trước, đợi sau khi hủy huyết ngọc trước mặt mọi người, sẽ đem mấy thứ này cất vào không gian.

Tóm lại đời này nữ chính không có được huyết ngọc đối với cô cũng là chuyện tốt.

Ân Tố Tố tháo huyết ngọc trên cổ xuống, dùng lực đập nó xuống đất, bị khuyết một chỗ, đợi khi bản vẽ xuất hiện, Ân Tố Tố liền tìm một tờ giấy, đem nó vẽ lại.

Kết quả một lần vẽ này tốn mất ba ngày mới xong.

Ân Tố Tố hơi cử động cánh tay đau nhức, trong ba ngày này, ngoài bữa sáng trưa tới, cô đều ở trong phòng chép lại bức vẽ, mệt tới mức cả người đau nhức thi không nói, mắt cũng hoa rồi.

"Nếu không phải dùng đôi mắt của kỹ năng phá án, ta thật sự nhìn không ra rốt cuộc có bao nhiêu đường trong bức vẽ này". Ân Tố Tố cẩn thận gấp giấy lại, để Mặc Mặc cất vào hệ thống.

【Kí chủ, nếu bức vẽ này có thể đem chế thành huyết ngọc, vậy nếu muốn nhìn rõ bức vẽ này là cái gì, có lẽ cũng có phương pháp đặc biệt nào đó, nếu dùng mắt thường như kí chủ để nhìn, khắp thiên hạ không thể tìm ra người thứ hai đâu.】

Ân Tố Tố nghĩ cũng phải, nếu không phải có đôi mắt này của mình, cho dù là ai lấy được huyết ngọc, cũng không cách nào chép lại bản đồ kho báu này đâu.

Ân Tố Tố đưa huyết ngọc cho Mặc Mặc khôi phục lại, sau đó ngồi xuống, xoa bóp cánh tay đau nhức của mình.

"Hôm nay nghỉ ngơi đã, ngày mai ca ca đi trang tử, tiện hỏi Lục Dịch tiến độ của vụ án".

Cô vừa về Ân phủ, liền mất đi tai mắt tin tức, bên ngoài xảy ra chuyện gì đều không biết, cũng không biết Lục Dịch đã bắt được kẻ đó chưa.

【Kí chủ, kí chủ.】

Ân Tố Tố nhận lấy huyết ngọc đã được khôi phục lại như ban đầu, ngồi vận công một chút liền cảm thấy cơn đau nhức giày vò toàn thân đỡ hơn nhiều rồi.

"Tiểu thư?".

||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||

Tiếng của Tiểu Nha từ xa vọng lại, Ân Tố Tố không cho lại gần, cô tuyệt đối không lén chạy qua.

Ân Tố Tố đứng dậy, đáp lại: "Vào đi".

Tiểu Nha lập tức chạy vào, khẽ đẩy cửa ra, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Ân Tố Tố khẽ cúi người: "Tiểu thư, Tiêu thế tử tới rồi".

Ân Tố Tố đang thu dọn nghiên mực trên bàn, nghe xong câu này liền dừng tay lại hỏi: "Tiêu thế tử đến tìm ca ca ta?"

"Tiêu thế tử đang nói chuyện với phu nhân, nói là đến tìm tiểu thư và đại công tử". Tiểu Nha nói, bước lên trước giúp Ân Tố Tố thu dọn nghiên mực, "tiểu thư, tay áo của người dính mực rồi, vẫn là thay bộ khác đi".

"Tiêu thế tử bảo ta và ca ca cùng y ra ngoài". Ân Tố Tố hỏi.

Tiểu Nha lập tức gật đầu, cô thăm dò được không nhiều, nên vội vàng quay về bẩm báo, dù gì nữ tử không giống nam tử, vẫn phải sửa soạn mới ra ngoài được.

Ân Tố Tố không biết hồ lô của Tiêu Cảnh Vân bán thuốc gì đây, nhưng nghĩ đến mẫu thân nhất định không từ chối Tiêu thế tử đâu, huống hồ còn có ca ca đi cùng.

"Hầu hạ ta thay y phục". Ân Tố Tố nói.

"Vâng, tiểu thư". Tiểu Nha trả lời, gọi thêm mấy người bên ngoài vào hầu hạ.

Ân Tố Tố cởi ngoại bào dính mực ra, nhìn Tiểu Nha chọn tới chọn lui cho cô một bộ váy áo Hàn Mai Ngạo Tuyết Bách Hoa, cười nói: "Bộ này hình như là mẫu thân mới làm cho ta".

"Da tiểu thư trắng như tuyết, hồng mai là thích hợp với người nhất". Tiểu Nha nói, hai tay đưa váy qua để người hầu mặc cho Ân Tố Tố, lại lấy một áo choàng hồ cầu ra.

Ân Tố Tố nhìn một cái, đây là áo choàng cô mặc hôm cứu Lục Dịch, kết quả không cẩn thận dính máu, lúc quay về, cố ý đến trù phòng làm dính thêm ít máu gà, sau đó đưa cho người hầu xử lý.

Bên này Ân Tố Tố vừa thay xong y phục, phía Tần Tư Sương đã phái người tới chuyển lời rồi, Ân Tố Tố mặc áo choàng xong, cầm theo vò nước nóng, chầm chậm ra khỏi viện tử.

Tiêu Cảnh Vân và Ân Nguyên Tân đang đợi bên ngoài, nhìn thấy Ân Tố Tố tới, ánh mắt không khỏi có chút kinh ngạc.

"Ai ngờ được quả cân ta chứng kiến từ nhỏ đến khi trưởng thành, bây giờ lại có vài phần quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành". Tiêu Cảnh Vân đùa một câu.

Ân Tố Tố không để ý y, khoác tay ca ca nhà mình nói: "Cảnh Vân ca ca, muội khi nhỏ chỉ là hơi mập chút thôi".

Trong lòng Ân Nguyên Tân khẽ động, sai Tiểu Nha chuẩn bị khinh sa để Ân Tố Tố đội lên.

"Hôm nay chúng ta ra ngoài, vẫn nên đội khinh sa đi". Ân Nguyên Tân nói.

Ân Tố Tố nghĩ cũng phải, dù gì bây giờ cũng không phải lúc nhỏ, vẫn phải bận tâm hơn, liền đội khinh sa lên, theo Ân Nguyên Tân ra ngoài.

Xe ngựa Tiêu Cảnh Vân chuẩn bị đang dừng bên ngoài, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, rèm che xe ngựa bị vén ra, Ân Tố Tố liền dừng bước.

Tiêu Cảnh Vân ho nhẹ, che giấu sự ngượng ngùng nói: "Sương Nhi lần đầu đến kinh thành, ta cũng muốn đưa muội ấy ra ngoài đi cùng".

Ân Nguyên Tân nhìn Tiêu Cảnh Vân, ánh mắt thoáng chốc lạnh lùng.

Đây là đánh chủ ý lên đầu huynh muội hai người ngay từ đầu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play