Quản gia của Vương phủ nhận được thư, đích thân giao đến tay Trấn Nam Vương phi.

"Vương phi, nếu là người khác nô tài đã từ chối, nhưng đây là Ân phu nhân". Quản gia nói.

Trấn Nam Vương phi ngạc nhiên, không khỏi nhìn Trấn Nam Vương đang ngồi bên cạnh hỏi: "Ân gia không phải loại người có ơn thì phải trả, Cảnh Vân tặng hồng ngọc, Ân gia cũng đáp lễ lại, là gia đình có phép tắc".

Một gia đình có phép tắc như vậy sao lại vào dịp Tết nhất này gửi thư đến chứ, lẽ nào là gặp phải chuyện gì sao.

Trấn Nam Vương suy nghĩ một lát rồi nói: "Ân gia chưa từng có mưu toan gì, nếu lần này gặp phải chuyện gì rắc rối, thì cứ giúp một tay đi".

Tiêu Cảnh Vân vừa bước vào liền nghe thấy hai chữ Ân gia, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, bước lên trước hỏi: "Ân gia có chuyện gì sao ạ?"

Trấn Nam Vương phi cười, nói: "Ta lại quên mất, con và Nguyên Tân là bạn tốt. Là Ân phu nhân gửi thư đến, nhưng lại không biết có chuyện gì, chi bằng đến Ân phủ một chuyến, nếu họ cần giúp đỡ gì thì cứ giúp một tay".

Tiêu Cảnh Vân trả lời một tiếng, lập tức lệnh trù phòng chuẩn bị ít điểm tâm, nói là muốn đem qua Ân phủ.

"Phải cho Nguyên Tân nếm thử, nếu không hắn lại tưởng chỉ có điểm tâm của Ân phủ là thiên hạ đệ nhất". Tiêu Cảnh Vân cười nói.

Trấn Nam Vương phi gõ trán Tiêu Cảnh Vân một cái, bất lực cười nói: "Phải là nên đem chút điểm tâm qua đó, dù gì lần trước con đoạt đồ ăn từ miệng A Man, nhất định phải đáp lễ lại cho người ta".

Bên này hai người nói cười, quản gia đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi.

Trấn Nam Vương phi thay sang một bộ thường phục, đưa theo Tiêu Cảnh Vân lên xe ngựa, xe ngựa phóng nước đại cả chặng đường, vừa tới trước của Ân phủ còn chưa kịp xuống xe, đã nhìn thấy Ân Hằng đang đích thân tiễn người ra khỏi phủ.

Trấn Nam Vương phi kéo Tiêu Cảnh Vân lại, không vội xuống xe, chỉ vén rèm nhìn qua một chút.

Sắc mặt Ân Hằng Ân đại nhân tái nhợt, tựa như vô cùng thiếu kiên nhẫn cùng nam tử trung niên kia nói vài câu, sắc mặt càng xấu hơn. Bên cạnh nam tử trung niên kia còn có một phụ nhân và bốn đứa trẻ. Dáng vẻ phụ nhân kia như hồn lìa khỏi xác, bốn đứa trẻ, hai đứa xung động, hai đứa nhút nhát, dường như không biết phải làm sao.

Trấn Nam Vương phi nheo mắt, sau khi quan sát kĩ lưỡng, kéo Tiêu Cảnh Vân xuống xe.

Ân Hằng thấp giọng khiển trách: "Đủ rồi, chuyện hôm nay kết thúc tại đây, vẫn mong nhị đệ đừng phụ nỗi khổ tâm của mẫu thân".

"Đại ca, chuyện hôm nay đều là lỗi của đệ, do đệ không biết dạy con". Ân Toàn An xấu hổ nói.

Ân Hằng tức đến bật cười, há chỉ không biết dạy con, đây là ở sau lưng tính kế ông, lấy ông ra làm đá kê chân.

"Ân đại nhân ~" Trấn Nam Vương phi chầm chậm bước tới, phong thái nho nhã, khí chất bức người, nhìn về phía Ân Hằng, mỉm cười gật đầu nói: "Hôm nay ta đến không đúng lúc lắm nhỉ".

"Vương phi!" Ân Hằng lập tức vui vẻ tiến lên nghênh đón: "Vương phi nói gì vậy, người tới đây, chúng ta vui còn không kịp".

Trấn Nam Vương phi cười, ánh mắt nhìn về phía sau, đánh giá một lượt.

Ánh mắt Ân Hằng lóe lên, ung dung thản nhiên giới thiếu mấy người phía sau một lượt.

Sau khi biết đó là huynh đệ của Ân Hằng, Trấn Nam Vương phi không nhịn được nhìn thêm vài lần, phong thái của nam tử này có chút e dè, không giống huynh đệ ruột của Ân Hằng.

Tiêu Cảnh Vân cũng nhìn qua, ánh mắt rơi trên người bốn đứa trẻ, sau khi tỉ mỉ quan sát một phen, vẫn là cảm thấy hai huynh muội Ân gia ưu tú hơn.

Bốn đứa trẻ nhà nhị phòng Ân gia nghe thấy Ân Hằng xưng hô như vậy, lại nhìn thiếu niên khí chất đang đứng bên cạnh kia thì liền hiểu ra, đó chính là thế tử của Trấn Nam Vương phủ: Tiêu Cảnh Vân.

Ân nhị phu nhân bịt chặt miệng Ân Uyển Nhi, nếu lúc này mà nói năng lung tung, thì cho dù Thiên Vương Lão Tử đến cũng không cứu nổi họ.

Ánh mắt Ân Minh Châu rơi trên người Tiêu Cảnh Vân, mang theo chút ngại ngùng và khao khát.

Tiêu Cảnh Vân thu hồi ánh mắt, bước lên trước hành lễ với Ân Hằng, đứng bên cạnh Trấn Nam Vương phi.

"Vương phi, thế tử, mời vào trong". Ân Hằng cũng không thèm quan tâm nhị phòng nữa, sau khi mời Trấn Nam Vương phi vào phủ, liền đóng cánh cửa đỏ sẫm kia lại, triệt đệ vứt nhị phòng ở bên ngoài.

"Lão gia..." Sắc mặt Ân nhị phu nhân trắng bệch, ngữ khí run rẩy nhìn Ân Toàn An.

Ân Toàn An cuối cùng vẫn kiềm chế được lửa giận trong lòng, không nói lời nào, bước lớn rời đi.

Bên này sau khi Tần Tư Sương có được tin tức, lập tức giao Ân Tố Tố cho Vương ma ma chăm sóc, nhanh chóng ra tiền sảnh đón tiếp Trấn Nam Vương phi, khi Ân Hằng đi được nửa đường, gặp phải Tần Tư Sương.

Trấn Nam Vương phi thấy vành mắt Tần Tư Sương ửng đỏ, bước nhanh hai bước nói: "Ân phu nhân".

"Thiếp chỉ gửi thư qua, sao dám phiền Vương phi đích thân đến đây chứ". Tần Tư Sương áy náy nói.

"Chúng ta cũng không phải người lạ, lúc này ngươi lại gửi thư đến, chắc hẳn là có chuyện tìm ta nhỉ". Trấn Nam Vương phi cười nói.

Tần Tư Sương khẽ trả lời: "Thiếp muốn xin một ít Kim Sang Dược của Vương phi".

Trấn Nam Vương phi ngạc nhiên, xin Kim Sang Dược?

Ân Hằng còn bận đi chăm sóc lão phu nhân, chỉ đành cáo lui trước, hơn nữa ông đi rồi, các phu nhân nội trạch cũng dễ nói chuyện.

Tần Tư Sương vừa dẫn Trấn Nam Vương phi đến Ngô Đồng Uyển, vừa nói nguyên nhân muốn xin thuốc.

"Thật là, đúng là vô pháp vô thiên". Trấn Nam Vương phi nghe xong tức giận đùng đùng, "gia phong nề nếp chắc chắn sẽ không dạy ra nữ nhi như vậy".

Câu nói này có hơi nghiêm trọng rồi, hơn nữa còn là cô nương của nhị phòng Ân gia, nếu làm lớn chuyện, nói không chừng các cô nương khác nhà nhị phòng tam phòng cũng sẽ bị liên lụy, như vậy sẽ khiến danh tiếng bị ảnh hưởng không tốt.

Tần Tư Sương im lặng, không hề có ý muốn nói giúp nhị phòng.

Tiêu Cảnh Vân đi trước một bước, trùng hợp cậu vừa bước vào thì ngay sau đó Ân Nguyên Tân cũng tới, sau khi nhìn thấy vết thương trên trán và cổ Ân Tố Tố, sắc mặt âm trầm nói: "Đúng là không có gia giáo".

Ân Nguyên Tân nghiến răng, sắc mặt cũng khó coi y như Tiêu Cảnh Vân.

Qua một lúc sau, vết thương của Ân Tố Tố không những không tốt lên, mà ngược lại khiến người nhìn vào còn đau lòng hơn, vết tích bầm tím giữa trán, vết máu ở cổ khiến người ta nhìn vào không khỏi đau lòng.

Ân Tố Tố bị nhìn chằm chằm, cúi đầu không nói, vết thương này của cô hình như có hơi quá rồi.

"Mặc Mặc, vết thương này khi nào mới khỏi?

【Kí chủ, chắc khoảng mười ngày nửa tháng, thời gian hiệu lực của bùa này khá lâu đó.】

Ân Tố Tố nghĩ nghĩ, mười ngày nửa tháng thì mười ngày nửa tháng đi, vết thương nặng chút, lão phu nhân mới không còn gì để nói nữa. Dù sao cha mẹ cô cũng đều cứng rắn mà đuổi nhị phòng đi, hệ thống vẫn chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành, vậy nên vẫn cần đề phòng phía lão phu nhân.

Chỉ là không biết nếu kiếp này nhị phòng không thể sống chung với họ, vậy thì mưu đồ của Ân Minh Châu sẽ bắt đầu như thế nào đây? Không lẽ ngay từ đầu đã bị nữ phụ tiêu diệt rồi? Cô tự tác chủ trương* tiêu diệt bớt một kẻ rắc rối cho nữ chính rồi sao?

* Tự tác chủ trương: hành động theo ý của mình.

Vậy thì cô lại có chút không can tâm.

"A Man". Trấn Nam Vương phi không biết đã vào từ lúc nào, đi về phía đệm mềm cô đang ngồi, ôm Ân Tố Tố vào lòng, kéo nhẹ y phục ra, vết thương không có gì che đậy, vết máu nhìn mà đau lòng, vết sưng trên trán còn dọa người hơn.

"Không ngờ vết thương lại nặng tới vậy! A Man mới mấy tuổi chứ, đứa trẻ kia lại mấy tuổi rồi, sao có thể ngang ngược vô lễ tới mức này".

Ân Tố Tố thở dài một tiếng: Đây nào phải ngang ngược vô lễ, chỉ là bia đỡ đạn ngu xuẩn mà thôi, không chỉ bị lợi dụng, còn bị coi thành đá kê chân, vắt kiệt giá trị lợi dụng cuối cùng.

Chậc, thảm thật.

Ân Tố Tố vui vẻ nghĩ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play