Tất nhiên Ân Nguyên Tân cũng đoán được là ai ra tay, xét phương hướng, phản ứng lại nhanh như vậy, chỉ có thể là muội muội cậu.

“Chỉ huy sứ đại nhân”. Ân Nguyên Tân tìm thấy người của đoàn binh mã, trước tiên hành lễ một cái, ngay ngắn đúng mực, phong thái bất phàm.

Bùi Nguyên Tín nhìn cậu cười nói: “Không cần đa lễ, Ân công tử, sau cuộc thi này, chúng ta rất nhanh sẽ được gặp nhau trên triều đường rồi”.

Ân Nguyên Tân ôn hòa nho nhã, khẽ cười một tiếng nói: “Đại nhân quá khen rồi”.

Bùi Nguyên Tín lắc đầu, hắn nào phải quá khen, danh tiếng của Ân Nguyên Tân có ai mà không biết chứ, có thể nói chỉ cần qua được bài thi Hội lần này, tiếp đến thi Đình, nhất định sẽ được Hoàng thượng khâm điểm Trạng nguyên.

“Ân công tử có chuyện gì sao?” Bùi Nguyên Tín hỏi.

Ân Nguyên Tân lại chắp tay hành lễ nói: “Là thế này đại nhân, Nguyên Tân mong đại nhân có thể thả những học tử này về trước, dù sao họ cũng không thể làm ra chuyện như đả thương người khác được, mà nếu cứ tiếp tục giữ chân họ như vậy, sợ rằng sức khỏe không chịu nổi”.

Bùi Nguyên Tín liếc nhìn một cái, quả thật một đám học tử mặt mày xanh xao, cơ thể vô lực, nếu giữ họ lại lâu thêm chút nữa, lỡ thật sự xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ bị hỏi tội.

“Được thôi, để bọn họ đi trước đi”. Bùi Nguyên Tín vẫy tay, ra hiệu cho đám binh mã lui ra.

Các học tử lần lượt cảm tạ, sau đó vội vàng rời đi.

Bùi Nguyên Tín nhìn Ân Nguyên Tân nói: “Người bị thương là thứ đệ của cậu, vốn chuyện này không lớn, nhưng lại bị thương ngay ở trường thi, sợ là có những người phỏng đoán nhắm vào các học tử như cậu, khó tránh bị phía trên để ý đến”.

Ân Nguyên Tân gật đầu nói: “Vâng, đại nhân vất vả rồi”.

“Tương lai mọi người đều là trụ cột của triều Đại Thịnh, chút vất vả này tính là gì”. Bùi Nguyên Tín cười, bây giờ hắn thật sự rất muốn kết giao với vị Trạng nguyên tương lai này, bề ngoài khí phách nho nhã, không hề giống với mấy lão già cổ hủ trên triều, hay xem thường võ phu bọn hắn chút nào.

Ân Nguyên Tân lần nữa chắp tay cảm tạ, sau đó quay về bên cạnh Ân Hằng, vừa hay Ân Tố Tố và Tần Tư Sương cũng bước đến.

“Mời đại phu chưa?” Tần Tư Sương vội hỏi.

“Mời rồi, đang đến”. Ân Hằng nửa ngồi trên đất, đau lòng nhìn Ân Nguyên Trình, nhưng không dám động vào nó.

Ân Tố Tố biết lực đạo ra tay của mình, Ân Nguyên Trình cùng lắm là ngất một lúc, nhất định không có chuyện đâu. Đợi đại phu đến làm rõ mọi chuyện, chỗ này sẽ được giải tán bớt.

Tần Tư Sương cũng nửa ngồi xuống, nhìn Ân Nguyên Trình đang hôn mê bất tỉnh, nói: “Sao lại có kẻ dám ra tay giữa thanh thiên bạch nhật chứ”. Nói xong, ánh mắt liếc qua hà bao mà con gái bảo bà phải chú ý đến.

Hà bao này?

Tại sao màu sắc của hà bao này giống hệt với cái bà thêu cho Ân Nguyên Tân như vậy?

Mà lúc này, Ân Nguyên Tân cũng chú ý đến hà bao, lập tức cau mày, ngay lúc Tần Tư Sương muốn lấy hà bao ra xem kĩ, cậu đã vươn tay ra lấy hà bao trước.

Giữa hà bao có mấy viên trân châu, hơn nữa hà bao còn có hai lớp.

Tuy Ân Nguyên Tân vẫn chưa mở ra xem, nhưng đã hiểu bên trong này là gì rồi, ngay lập tức đem hà bao đi tìm Bùi Nguyên Tín.

Bùi Nguyên Tín không ngờ được, chẳng qua hắn chỉ là đến bắt kẻ đả thương người khác, sao lại thành ra điều tra án gian lận rồi?

Hơn nữa thứ này còn do Ân Nguyên Tân – học tử được hy vọng sẽ dành Trạng nguyên trong kỳ thi Đình năm nay nhất, đích thân đưa cho hắn.

Khó tin hơn nữa đó chính là hà bao này lại lấy được từ chỗ thứ đệ của cậu, trên người cậu lúc này còn đang đeo một cái hà bao giống y chang.

“Đắc tội Ân công tử rồi”. Bùi Nguyên Tín gọi người đến, bắt Ân Nguyên Tân lại, tạm thời nhốt vào đại lao.

Ân Hằng đứng hình tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, căm phẫn mà nhìn chằm chằm Ân Nguyên Trình đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, lại nhìn con trai lớn đang bị bắt, trực tiếp nói: “Vi phụ sẽ đi gõ trống kêu oan!”

Lúc này người đúng xung quanh cũng nhìn ra rồi, rõ ràng là Ân Nguyên Tân bị hãm hại.

Từ lúc cậu bước ra khỏi trường thi, cho đến lúc cậu lấy hà bao từ trên người thứ đệ xuống, mọi người xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng, căn bản không hề có chuyện gian lận trong trường thi.

Một số học tử vẫn chưa về được cũng bước tới bênh vực.

“Đại nhân, Ân công tử tuyệt đối không làm chuyện như vậy!”

“Đại nhân, vẫn mong ngài tra rõ mọi chuyện!”

“Đại nhân, thứ này rõ ràng là được phát hiện ở bên ngoài, hơn nữa Ân công tử vừa nhặt được đã dâng lên, cậu ấy tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy”.

Bùi Nguyên Tín chỉ đành giơ tay lên trấn áp mọi người, nói: “Bản quan không mù, tất nhiên nhìn thấy hết, nhưng Ân Nguyên Tân buộc phải đi cùng bản quan một chuyến, chứng minh bản thân trong sạch, còn về thứ đệ kia của cậu ấy, sau khi tỉnh lại cũng sẽ bị đưa đi”.

Ân Tố Tố tìm đúng thời cơ, giẫm một cái thật mạnh vào ngón tay Ân Nguyên Trình.

Ân Nguyên Trình lập tức kêu lên một tiếng, giật mình tỉnh lại, nhìn ngón tay bị giẫm đến đỏ lên của mình, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Ân Tố Tố.

“Tỷ tỷ, sao tỷ giẫm đệ, đệ…đệ vừa rồi làm sao vậy?” Ân Nguyên Trình nức nở, đáng thương nói.

“Ngươi hỏi tại sao ta giẫm ngươi, ta còn muốn hỏi ngươi sao lại giả ngất đây?” Ân Tố Tố lạnh giọng nói, sau đó giơ chân đá nó một cái.

Ân Nguyên Trình bị đá nằm bò ra đất, chỉ thấy khắp lưng ê ẩm, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Ân Hằng dựng dậy, nghiến răng hỏi: “Hà bao của ngươi ở đâu ra?”

Ân Nguyên Trình vừa muốn mở miệng nói, cổ họng liền nghẹn lại, căng thẳng nhìn xung quanh, lại cảm thấy sau gáy của mình ẩn ẩn đau nhức, ngay lập tức sắc mặt trắng bệch.

“Cha, hà bao nào, con không biết”. Ân Nguyên Trình vội nói.

“Hà bao trong tay ngươi giống hệt với đại ca ngươi, rốt cuộc hà bao đó ở đâu ra!” Hai mắt Ân Hằng đỏ lên, dáng vẻ tức giận giống hệt sư tử nổi điên, giận dữ quát hỏi.

“Cha, hà bao nào, hà bao làm sao ư? Hà bao đó không phải của con, có phải do đại ca tự mình làm rớt không?” Ân Nguyên Trình khóc rồi, tứng giọt nước mắt lăn dài xuống, dùng sức dãy ra lao đến chỗ Bùi Nguyên Tín, sau khi nhìn hà bao một cái, càng khóc lớn hơn, “di nương con nào có nhiều tiền mua loại vải đắt tới vậy thêu hà bao chứ, hà bao này thật sự không phải của con mà”.

“Vải?” Tần Tư Sương rùng mình, chất vải làm hà bao là mua được từ chỗ một thương nhân, loại vải này vừa nhẹ vừa mỏng, màu sắc tươi sáng, làm thành hà bao trông vừa tao nhã lại không khoa trương, thế nên bà đặc biệt mua về thêu hai cái hà bao cho hai đứa con nhà mình.

Của Nguyên Tân dùng là màu mặc lục, hoa văn là hàn mai do tự tay bà thêu.

Của A Man dùng là màu mơ, hoa văn là hoa mơ.

“Để ta xem hà bao, để ta xem!” Tần Tư Sương vội vàng xông đến, Ân Tố Tố vội đỡ lấy bà.

Tần Tư Sương cũng chẳng thèm để ý lễ nghi gì nữa, trực tiếp cướp hà bao trong tay Bùi Nguyên Tín lại, sau khi quan sát tỉ mỉ một lượt thì sắc mặt trắng bệch.

Sao có thể, sao có thể giống y như đúc vậy được?

Đây là có người cố ý hãm hại con bà mà?!

Ân Tố Tố nhìn biểu cảm của mẫu thân cô, liền biết chuyện này phiền phức rồi, nếu như tiếp tục điều tra theo chất vải của hà bao này, kiểu gì ca ca cô cũng không tránh khỏi hiềm nghi.

Tuy các học tử có thể làm chứng, tài hoa của ca ca cũng là thật, nhưng để tránh hiềm nghi, có lẽ sẽ bị gạch tên khỏi kỳ thi mùa xuân lần này mất.

Nếu muốn thi lại thì phải đợi thêm ba năm nữa.

Ba nă nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng vết nhơ này sẽ mãi mãi đi theo ca ca cô, vĩnh viễn không thể rửa sạch!

Đúng là tâm cơ ác độc mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play