8.
Bố tôi và Du Bạch đứng ngay trước cửa phòng, nhìn hai đứa chúng tôi với vẻ mặt khác nhau.
Du Bạch nhướng mày, đôi mắt đầy ý cười.
Bố tôi thì…
Mặt vừa đen vừa đỏ.
Càng chết nữa là Tần Quy Lễ vẫn cứ tiếp tục giữ cái tư thế gây hiểu lầm ấy, không chịu nhúc nhích.
Cả người tôi bị cậu ta ôm trong lòng, hít thở thấy toàn mùi hương trên người cậu.
Trái tim đập rộn ràng như đang nhảy disco.
Nhác thấy mặt bố tôi càng lúc càng đen, tôi đỏ mặt khẽ đẩy Tần Quy Lễ ra, ý bảo cậu ta mau đứng dậy ngay.
Cậu ta lại đột nhiên kêu lên: “Đừng nhúc nhích!”
“Chân bị chuột rút rồi…”
Tôi từ từ liếc mắt xuống, quả nhiên cậu ta không nói dối, này cũng là lần đầu tiên tôi thấy có người bị chuột rút theo quy luật như vậy.
Thật sự chẳng khác nào có ai đó đang ra lệnh cho gân chân cậu ta bước đều vậy.
Tôi không dám cử động, bố tôi thì không nhìn nổi nữa, cứ vậy ra hiệu cho Du Bạch đi tới, một trái một phải cùng nâng Tần Quy Lễ tới ghế sô pha.
Khi này tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặt đã nóng muốn chết luôn rồi.
Có điều, ngay khi tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đang đứng trước cửa, tủm tỉm cười hóng chuyện… là mẹ tôi.
Mẹ nhận ra tôi đã thấy bà thì cố tình nghiêm mặt, bước lại gần, thậm chí còn khoanh tay, tra hỏi xem có phải lúc nãy Tần Quy Lễ đã bắt nạt con gái mình không.
Tần Quy Lễ cũng rất hoảng loạn, vội vàng giải thích.
Hai tay mẹ tôi vẫn giữ nguyên thế, chơi xấu: “Cô không tin.”
“Trừ khi…”
Bà cố ý kéo dài câu đó, còn liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, cảm giác được có điềm xấu sắp xảy đến.
“Trừ khi cháu làm lại tình huống đó lần nữa.”
9.
Mẹ tôi vừa dứt câu, nhân lúc mọi người không chú ý đã ngẩng đầu liếc nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, bà lén chớp mắt với tôi.
…Mẹ là trợ thủ của tôi!
Có điều có phải bà nên hỏi ý kiến của tôi trước không vậy? Ngay trước mặt bố mẹ mà để Tần Quy Lễ ôm vào lòng lần nữa, có khác nào lột sạch quần áo ngay trước mặt mọi người đâu chứ!
Bố tôi là kiểu đàn ông bị vợ quản nghiêm, nếu bà xã đã mở miệng rồi thì dù có không thích ông cũng chẳng dám hó hé câu nào.
Vì muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân mà Tần Quy Lễ khập khiễng bước tới, ngồi xổm qua một bên.
Tôi chỉ đành căng thẳng diễn lại lần nữa, ngay lúc chuẩn bị xoay người đi thì cậu ta gọi lại.
“Kiều Nam Nhất.”
Cậu ngồi xổm một bên, nghiêng đầu qua nhìn tôi: “Cậu có thể đỡ tớ dậy được không, chân tớ tê rồi.”
Tôi ngoan ngoãn bước tới.
Con chó husky bự chảng kia cũng rất nhiệt tình.
Nó lại chạy tới sau lưng Tần Quy Lễ, nhảy dựng lên người cậu đẩy mạnh một phen…
Dưới lực va chạm mạnh, Tần Quy Lễ gần như bị đạp thẳng về phía tôi.
Cậu vẫn đưa tay ra lót sau đầu tôi như lần trước, tránh để tôi bị đụng đầu.
Tuy là tình huống được tái hiện lại hết sức thành công, nhưng vẫn hơi khác một chút xíu.
Ví dụ như… lần này con chó to kia dùng sức quá lớn, dù Tần Quy Lễ đã có chuẩn bị sẵn thì vẫn trở tay không kịp.
Trong lúc chật vật, môi cậu vô tình quẹt nhẹ qua chóp mũi tôi.
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng chui ra khỏi lòng ngực hắn, lòng lại thấy hơi tiếc.
Nếu tôi mà cao hơn chút thì lúc nãy…
10.
Tình huống được tái diễn lại gần như hoàn hảo, bố tôi không còn gì để nói.
Chỉ biết căm giận ra lệnh cho chúng tôi mau về phòng ngủ, sau đó mới xoay người rời đi.
À, trước khi về phòng, ông còn đặc biệt đi nhốt con chó to vào chuồng sắt.
Chú cún husky liếc mắt nhìn tôi, tru lên bằng vẻ mặt u oán: “Ẳng…”
…
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Tam Thất gọi.
“Đây.” Tôi mệt mỏi nghe điện.
Từ trong điện thoại vang lên tiếng gào thét tức giận của Tam Thất: “Bà chị của tôi ơi, đừng có mà ngủ nướng nữa, mau lên xem tài khoản của tôi đi, nhanh lên!”
Tôi bị tiếng gào thét kinh khủng của cô ấy làm cho gần tỉnh hẳn, mơ màng mở phần mềm đăng video ngắn nào đó, chuyển sang mục theo dõi…
Cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Đoạn video tối qua đã được Tam Thất đăng tải lên mạng xã hội, hơn nữa còn quay cả lúc tôi bị Tần Quy Lễ khiêng trên vai đưa về tận nhà.
Cuối video là tiếng gào của Tần Quy Lễ lúc đến cửa nhà tôi: “Chú ơi, cháu mang mẹ chú về nhà rồi này!”
…
Chỉ sau một đêm ngắn ngủn, lượt thích đã vượt quá một trăm nghìn, bình luận cũng đã hơn mười nghìn.
Hơn nữa nó vẫn đang có xu thế tăng thêm.
Chẳng lẽ tôi nổi tiếng rồi à?
Tôi nơm nớp lo sợ, mở khu bình luận lên, sau đó lại nhanh chóng thoát ra.
Người nổi tiếng phen này là Tần Quy Lễ.
Mười bình luận được like nhiều nhất đều đang hò hét gọi Tần Quy Lễ là ông xã.
Đọc cả nửa ngày cũng chỉ thấy có hai bình luận liên quan tới tôi, hơn nữa vẫn là mấy câu hỏi kiểu: “Tôi đã chuẩn bị áo in hoa của bà nội rồi, xin hỏi phải tới quán bar nào mới có cơ hội gặp được soái ca?”
Bên dưới còn có người trả lời lại đối phương, thả địa chỉ quán bar mà tối qua tôi đã đến rồi vô tình gặp được Tần Quy Lễ vào phần bình luận.
Dưới nữa còn có một đống những cô gái tập trung lại với nhau, nói là muốn tới quán bar đó để “tình cờ gặp gỡ”.
Còn có vài bình luận nói rằng: “Xin hỏi chủ video đã tích phúc bao nhiêu đời rồi mới được soái ca vác lên vai vậy ạ?”
Ngay dưới bình luận đó có một ID rất quen mắt trả lời lại: “Là tôi tích đức.”
Tôi nín thở trong phút chốc.
Tôi run tay bấm vào ảnh đại diện, đó là người tôi theo dõi.
Tần Quy Lễ.
11.
Tôi cứ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại mất một lúc lâu.
Cơn buồn ngủ đã tan biến, đầu óc trống rỗng, tràn ngập bốn chữ kia.
Ý của Tần Quy Lễ… là gì?
Tôi không tài nào đoán được.
Tôi nghĩ ngợi một lúc lâu, quyết định chụp lại bình luận đó gửi cho Tam Thất.
“Cậu nói xem ý cậu ta là gì?”
Tam Thất gần như trả lời lại ngay lập tức: “Chắc cậu ta thích tớ đấy.”
Tôi: “?”
Tam Thất: “Ba cái chuyện vô nghĩa này lần sau đừng có mà hỏi tới nữa, Tần Quy Lễ đó thích cậu, chứ không lẽ lại thích tớ?”
Tôi cầm điện thoại, cười ngây ngô, gõ từng chữ một: “Tớ cũng nghĩ thế.”
Nhưng tôi chỉ nghe điều đó từ miệng người khác mà thôi.
Tam Thất kết thúc cuộc đối thoại bằng một chuỗi ba dấu chấm, tôi ôm điện thoại nằm trên giường mà lăn lộn.
Sau khi cười đủ rồi, tôi đổi sang tài khoản phụ, bình luận: “Chỉ có mình tôi thấy bà nội kia cũng rất xinh đẹp à? Hai người trông rất xứng đôi nha.”
Dù bình luận này nghe có hơi tự luyến, nhưng… dù sao cũng phải tạo ưu thế cho mình chút chứ.
Tôi thoát khỏi ứng dụng, lê dép ra ngoài rửa mặt.
Vừa mới ra khỏi phòng đã thấy hai người con trai ngồi cùng nhau trên ghế sô pha.
Tần Quy Lễ đang uống trà với bố tôi, hai chân khép chặt, trông cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.
Du Bạch ngồi cạnh cậu ta lại trông rất tự nhiên, bình tĩnh nói chuyện với bố tôi.
Ba người nghe thấy tiếng mở cửa thì đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi…
Tôi với Tần Quy Lễ đối diện nhau trong hai giây ngắn ngủi.
Trái tim đột nhiên hốt hoảng.
Tôi nhớ ra mình còn chưa cả rửa mặt, vội vàng lê dép vào WC.
Cách một lớp cửa mà tôi vẫn nghe thấy giọng nói của Tần Quy Lễ.
“Thầy Kiều, con gái thầy yêu đương chưa ạ?”
12.
Bàn tay đang nắm lấy then cửa của tôi thoáng chốc cứng đờ.
Đôi gò má đỏ ửng.
Đang yên đang lành, sao tự nhiên cậu ta lại hỏi thế làm gì?
Tôi khóa cửa phòng tắm, dán tai vào ván cửa hòng nghe lén, không nghe được giọng của bố mình nhưng lại nghe được tên Du Bạch kia đang ồn ào thêm dầu vào lửa: “Theo cháu biết thì hình như Nam Nam vẫn chưa có bạn trai, có điều…”
“Lúc cậu ấy còn đi học hình như có yêu thầm một cậu bạn.”
Tần Quy Lễ nghe vậy thì im lặng mất hai giây, cười mỉa một tiếng: “Cũng tốt.”
Cũng tốt?
Này là phản ứng quái gì thế?
Tôi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu cậu ta, tiếp tục dán lỗ tai lên cửa phòng nhưng lại không nghe thấy ba người họ nói thêm gì nữa.
Đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, là WeChat của Du Bạch: “Chị hai à, WC nhà cậu là dạng cửa kính, cậu có muốn nghe lén quang minh chính đại hơn không vậy?”
Tôi: “…”
Sơ ý.
Tôi rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi mới ra khỏi WC.
Vừa mở cửa WC thì chuông cửa lại vang lên.
Tôi ra ngoài mở cửa, là Thập Thất.
Thập Thất tủm tỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó ánh mắt liếc sang chỗ Du Bạch.
Nụ cười của cổ tắt ngúm luôn.
“Kiều Nam Nhất.” Cậu ấy túm lấy góc áo của tôi, nhỏ giọng để chỉ hai người nghe được, hỏi: “Sao cái tên này lại ở trong nhà cậu vậy?”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ vô tội: “Tớ đâu biết.”
Du Bạch là cậu bạn trai cũ bị Tam Thất đá hai tháng trước, nguyên nhân không được vui vẻ hòa bình lắm.
Tôi nhìn thoáng qua người đang ngồi trên ghế sô pha, rõ ràng Du Bạch vừa thấy Tam Thất tới đã bắt đầu mất tự nhiên.
Cái tên vừa mới ung dung ngồi nói chuyện với bố tôi giờ lại cực kỳ căng thẳng, ngồi còn nghiêm túc hơn cả Tần Quy Lễ.
13.
Ngay lúc bầu không khí trong nhà trở nên căng thẳng ngạt thở, mẹ tôi bưng đồ ăn từ bếp ra, gọi tất cả vào ăn.
Tần Quy Lễ rất nhiệt tình, nhanh chân đi tới phụ mẹ bưng đồ ăn.
Miệng lưỡi cậu ta ngọt như đường, cứ nịnh nọt mẹ tôi mãi, khen nhà tôi sạch sẽ ngăn nắp, khen đồ ăn mẹ tôi làm vừa đẹp mắt lại vừa thơm, còn khen mẹ tôi trẻ tuổi dịu dàng nữa.
Từ khi Tần Quy Lễ bước vào phòng bếp thì mẹ tôi chưa ngừng nở nụ cười môt giây nào.
Mẹ tôi được cậu ta khen tới mức sung sướng, đến cả cơm sáng cũng không ăn, vừa mới dọn cơm xong thì đã kéo bố tôi đi dạo phố, trên thực tế là muốn để không gian cho bốn người chúng tôi.
Trước khi đi, mẹ tôi còn nháy mắt với tôi một cái.
“Nam Nam.”
Tôi “Vâng?” một tiếng.
“Không phải con hay bảo là muốn học trượt băng à? Mẹ nghe bố con bảo là Tiểu Tần trượt băng giỏi lắm đấy, lát mấy đứa ăn cơm xong thì qua sân trượt băng mà chơi, tiện thể bảo Tiểu Tần dạy cho con luôn.”
Nói xong, mẹ tôi nhìn sang Tần Quy Lễ: “Tiểu Tần, có được không cháu?”
Tần Quy Lễ lập tức đáp: “Dì cứ yên tâm giao hết cho con.”
Mẹ tôi hài lòng rời đi.
Cửa nhà đóng lại, tiếng oán trách của bố tôi vẫn còn vang vọng: “Tôi còn chưa được ăn bánh quẩy do bà xã tự tay chiên đâu…”
14.
Không khí trên bàn ăn hôm nay cực kỳ căng thẳng.
Du Bạch ngồi đối diện với Tam Thất, cả hai mỗi người cầm một cây bánh quẩy, yên lặng cắn từng miếng.
Dáng vẻ cứ như là cả đời này không muốn qua lại với nhau vậy.
Cho tới khi…
Tam Thất đang ăn bánh quẩy thì đột nhiên hắt xì một cái…
Tôi tận mắt nhìn thấy cảnh bánh quẩy trong miệng Tam Thất bay thành một đường parabol đẹp mắt, hạ cánh ngay tại ly sữa đậu nành của Du Bạch.
…Không khí lại càng xấu hổ.
Tam Thất đỏ mặt, mãi một lúc sau mới thốt ra được ba chữ “Rất xin lỗi.”.
Du Bạch im lặng, mặt không để lộ biểu tình gì.
“Không sao.”
Cậu ta nói xong thì đẩy ly sữa sang một bên.
Tần Quy Lễ thấy không khí xấu hổ, cầm khăn giấy lên lau miệng, đề nghị mọi người cùng tới sân trượt băng.
Tôi vội vàng đồng ý luôn.
Còn may mà Tam Thất với Du Bạch cũng không từ chối.
…
Tầng bốn của trung tâm thương mại là sân trượt băng.
Đổi giày trượt xong xuôi, tự nhiên tôi thấy hơi sợ.
Từ cha sinh mẹ để tôi đã không có tí tế bào vận động nào, trước từng thử đi trượt băng rất nhiều lần nhưng đều nhận lại kết quả siêu thê thảm.
Ngày trước có ngã sấp mặt cũng chẳng sao, nhưng nếu ngã ngay trước mặt Tần Quy Lễ thì…
Tôi bắt đầu có ý định lùi bước.
Có điều tôi còn chưa kịp nói câu nào, Tam Thất đã đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, đẩy về phía trước.
Tôi túm chặt lấy ống tay áo của cậu ấy, vì quá căng thẳng nên cả cơ thể cũng vô thức cứng đờ.
Tam Thất đứng cạnh an ủi tôi: “Đừng sợ, cứ thử đi về phía trước hai bước xem, có tớ ở cạnh cậu mà.”
Tôi rất tin tưởng Tam Thất, vậy nên mới thật sự trượt một chút về đằng trước.
Mọi chuyện vốn đang rất tốt đẹp, có điều… ngay khi nhìn thấy Tần Quy Lễ, hai chân tôi lại không nghe theo sự điều khiển của não bộ nữa, lập tức chân trái vướng vào chân phải, đến cả Tam Thất cũng không kịp giữ lấy, tôi mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước.
Đầu gối tôi quỳ thẳng xuống mặt băng, trượt thẳng tới trước mặt Tần Quy Lễ.
Khó khăn lắm mới dừng lại được, vậy mà vừa ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt hơi trắng của Tần Quy Lễ.
Cậu ta ngơ ngác mất hai giây mới nín cười kéo tôi dậy.
“Hành lễ long trọng thế là muốn tớ tổn thọ đấy à?”
Tôi không biết phải đáp lại cậu ta thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng la của Tam Thất: “Háo sắc!”
Ngay sau đó là tiếng bàn tay va chạm lảnh lót vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT