Tin chiến thần Đại Lương bị bệnh tật quấn thân từ phương xa truyền đến, tộc Hung Nô ngủ đông suốt nhiều năm rục rịch khởi binh lần nữa. Mưa to gió lớn kéo đến, nhưng lần này đã không còn Dung An Hầu dẫn dắt binh tướng quét sạch bốn phương.
Trên triều, ai ai cũng cảm thấy bất an, ngay cả Hầu gia cũng phải nhíu mày.
Trước đêm xuất chinh, thiếu niên quỳ một gối trước mặt Hầu gia, cầu xin y cho phép cậu khoác giáp làm lính theo chân phó tướng đến biên cương.
"Thuộc hạ tuy là một người dân nhưng vẫn có chí hướng bảo vệ quốc gia."
Hầu gia nâng cậu đứng lên, chậm rãi đánh giá hồi lâu.
Thiếu niên trước mặt đã không còn dáng vẻ gầy yếu đáng thương của năm xưa, cậu đã trưởng thành, khuôn mặt đong đầy chí hướng không thể kiềm chế.
Sau một lúc lâu, Hầu gia cười nhạt, nói: "Đi đi, trời cao biển rộng, ngươi đáng lẽ cũng không nên gò bó bản thân ở phủ Dung An Hầu này..."
Lời còn chưa dứt, y lại không nhịn được mà nghiêng đầu ho khan vài tiếng.
Thiếu niên sửng sốt, vội cởi áo khoác của mình xuống phủ lên người Hầu gia, "Những ngày không có Hiệt Kính ở bên cạnh, mong Hầu gia nhất định phải bảo trọng sức khỏe."
"Yên tâm, ta tự biết." Hầu gia khoát tay, "Ngược lại là ngươi, nơi biên cương cát bay đá cản, việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày cần phải chú ý."
Nghe đối phương chân thành dặn dò, cậu vừa cảm thấy lòng nổi sóng, vừa có phần chua xót. Từ xưa đến nay Hầu gia đều đối xử với người khác tốt bụng và tỉ mỉ như thế, vậy mà cậu lại hèn mọn mang trong mình một đoạn tư tâm lừa gạt Hầu gia. Cậu làm gì có thứ gọi là chí hướng bảo vệ quốc gia kia, ngoài kia có hàng nghìn hàng vạn người, nhưng người cậu muốn bảo vệ chỉ có duy nhất một mà thôi.
Đáng tiếc, núi có cây, cây có cành, lòng ta có người mà người lại chẳng hay.
Ý trung nhân ở ngay trước mắt, lại không có cách nào nói thành lời.
Mặc dù cậu có cắn rứt lương tâm, nhưng vẫn không thể dằn lòng quên đi tình cảm nồng đậm trong lòng. Nếu đã vậy, chi bằng rời xa nơi này, sớm ngày chặt bỏ tư tưởng xằng bậy kia.
Thiếu niên chăm chỉ luyện công, thân thủ hơn người lại thêm bằng lòng chịu khổ, chẳng mấy chốc đã bộc lộ tài năng trong quân.
Những ngày còn ở trong phủ, lúc Hầu gia rảnh rỗi sẽ thường giảng cho cậu chút kỹ thuật bày binh bố trận, nắm giữ phần thắng. Chỉ cần là lời Hầu gia nói, cậu đều khắc ghi trong lòng.
Có vài người thường xuyên nói nhóc con không biết từ đâu chui ra lại có phong thái của Dung An Hầu năm xưa, xuất chiêu bất ngờ, không theo lối cũ.
Người trong quân ngũ không bàn xuất thân chỉ luận quân công, có thể nói thiếu niên đã một bước lên mây. Song, hư danh với cậu mà nói chỉ là vật ngoài thân, cậu càng lúc càng kiên định, cũng càng thêm ổn trọng.
Đồng thời, cậu cũng dần dần phát hiện, hóa ra rời xa người nọ không có nghĩa cậu có thể ngăn chặn tình cảm của mình, dù cho thân thể ở nơi biên cương xa xôi nhưng nỗi lòng vẫn luôn vấn vương hình bóng đối phương.
Những thuộc hạ từng theo dưới trướng Hầu gia luôn hoài niệm quá khứ, kể ngài đã từng ở nơi này ngắm trăng, nói ngài đã từng ở chỗ kia uống rượu.
Thiếu niên nhận ra bản thân không thể tránh bèn không trốn nữa. Cậu gối đầu lên tảng đá lớn nơi Hầu gia từng nằm, ngắm trăng, uống rượu, đọc bức thư từ Kinh thành gửi đến.
Thư là do Hầu gia viết, nét chữ ngay ngắn thẳng hàng, phóng khoáng ung dung. Nội dung không có gì quan trọng, thuật lại Hầu phủ gần đây thế nào, đồng thời hỏi thăm thiếu niên có khỏe không.
Đặc biệt mỗi một lá thư đều kết thúc bằng câu "Mong Hiệt Kính sớm ngày quay về".
Sớm ngày quay về.
Quân đội Đại Lương phải mất gấp đôi thời gian so với dự kiến mới có thể đánh lui giặc Hung, triệt để thắng lợi.
Nghe nói thiếu niên dẫn dắt một nhóm lính tinh nhuệ dụ địch vào tròng, chém đứt đầu thủ lĩnh bên giặc, cổ vũ sĩ khí toàn quân. Thánh thượng hạ chỉ phong cậu làm Đại tướng quân, thăng quan tiến chức.
Sau khi về kinh, thiếu niên không đến tòa phủ được ngự ban nhìn xem, ngay cả giáp cũng không cởi mà lập tức quay về phủ Dung An Hầu.
Cậu vừa vào cửa đã thấy nha hoàn nhỏ Hạ Thiền đứng trong viện khóc sướt mướt.
Hạ Thiền vừa thấy cậu đã tiến lên đón, nghẹn ngào nói: "Hiệt Kính ca ca, cuối cùng huynh cũng về rồi! Hầu gia... Hầu gia sợ không ổn rồi..."
Thiếu niên như bị sét đánh, vội vàng bóp chặt vai Hạ Thiền hỏi đầu đuôi ngọn ngành.
Hóa ra sức khỏe Hầu gia ngày càng sa sút, những ngày gần đây bệnh tật triền miên không dứt, mỗi ngày đều phải uống ba chén thuốc để duy trì. Vì không để thiếu niên phân tâm nên y đã cưỡng chế hạ lệnh không cho phép người trong phủ truyền tin tức này đến biên cương, trong thư cũng không hề có biểu hiện gì khác thường.
Thiếu niên không biết bản thân đã tiếp thu những lời Hạ Thiền nói như thế nào, chỉ biết khi cậu tỉnh táo lại thì người đã đứng trong phòng của Hầu gia, trái tim quặn thắt.
Nha hoàn nhỏ Đông Tuyết canh giữ bên giường Hầu gia, thấy thiếu niên vào phòng bèn khóc lớn, "Không, không đút thuốc được..."
Thái y đã dặn dò mỗi ngày phải đúng giờ uống thuốc, nhưng hôm nay Hầu gia đã hôn mê sâu, ngay cả thuốc cũng không thể đút vào miệng.
Hạ Thiền thấy cô nhóc khóc quá dữ dội bèn sợ quấy nhiễu người bệnh nên bước qua đỡ người dậy, trước khi rời khỏi phòng còn không quên nhắc nhở, "Nhất định phải nghĩ cách cho Hầu gia uống thuốc."
Thiếu niên gật đầu, không đáp.
Cửa phòng đóng lại, cậu bước về trước, lẳng lặng ngắm nhìn người trên giường.
Hầu gia chỉ mặc nội y, làn da còn trắng hơn cả màu vải đắp trên người, không chút huyết sắc. Y rất gầy, khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tiều tụy.
Tuy là vậy nhưng gương mặt ấy vẫn đẹp như tranh vẽ.
Ánh mắt cậu dừng trên chén thuốc một chốc, suy nghĩ một lúc lâu rồi thở dài, giống như đã quyết tâm lựa chọn.
Cậu bưng bát thuốc lên, múc một thìa tự đút vào miệng. Nước thuốc vừa vào đã thấy vị đắng ngập tràn khoang miệng. Cậu chợt nghĩ, thì ra thuốc mà Hầu gia phải uống mỗi ngày lại khó uống đến thế.
Vị đắng trong miệng không lưu lại bao lâu, thiếu niên cúi người xuống, môi áp lên môi Hầu gia, chậm rãi đút thuốc từ miệng mình cho y, không để rơi một giọt nào ra ngoài.
Hạ Thiền và Đông Tuyết rất cẩn thận trong việc chăm sóc người bệnh, mặc dù bị bệnh nhưng môi của Hầu gia không hề khô tróc vẫn mềm mại như trước, lại nhờ có nước thuốc thấm vào mà ẩm ướt hơn.
Tuy rằng đã cố gắng ép bản thân không được phân tâm nhưng thiếu niên vẫn không khỏi suy nghĩ miên man. Song, cậu không dám mạo phạm, từng đợt từng đợt, nước thuốc đút xong đợt nào đều nhanh chóng rời môi lần đó.
Đến khi đút xong một chén thuốc, đôi tai đã sớm ửng đỏ.
Thiếu niên buông chén, ngồi bên giường điều chỉnh tâm tình một lúc. Cậu đột nhiên nghĩ, nếu đã vượt quá khuôn phép, chi bằng thừa dịp lúc này lại làm càn thêm một chút.
Nghĩ xong, cậu động môi, nhẹ giọng nói: "Hầu gia, những ngày ở biên cương Hiệt Kính đã gặp không ít cảnh sinh ly tử biệt, khi ấy thuộc hạ mới hiểu người trước mắt quan trọng đến nhường nào."
"Ngài là ánh trăng nơi chân trời xa, là bông tuyết nơi đỉnh núi cao, Hiệt Kính vốn không dám suy nghĩ sâu xa. Nhưng đời người ngắn ngủi, nếu như không thể ở bên cạnh người mình muốn bảo vệ thì là chuyện đau khổ biết mấy."
"Hầu gia nhất định sẽ khỏe lại, Hiệt Kính không dám tham lam, thuộc hạ chỉ mong bản thân có thể giống như năm xưa, bảo vệ ngài là đủ rồi."
Cậu trải lòng không dứt, không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi ngoài cửa vọng vào tiếng gọi của nha hoàn mới bỗng cảm thấy xấu hổ mà đứng lên. Cậu thay Hầu gia dém chăn ngay ngắn rồi bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng, người vốn nên hôn mê bất tỉnh chậm rãi mở mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT