Bóng đêm dần bao trùm, không gian tối đen như mực bao lấy ô cửa sổ, vài tia sáng nhỏ từ ánh trăng rọi xuống xuyên qua kẽ hở.
Thiếu niên tắm rửa về phòng, Hầu gia cũng đã tắm xong và mặc quần áo dựa vào đầu giường, tùy ý lật mở quyển sách trong tay.
Trong phòng đốt trầm, hương trầm là loại trầm Kỳ Nam tốt nhất có tác dụng an thần, mùi hương dịu nhẹ lan tỏa trong không khí.
Trên bàn thắp ngọn đèn dầu, ánh đèn lay lắt nhảy múa trong đôi mắt đen kịt của cậu, tựa như sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Từ ngày thiếu niên bị thương đến nay, suốt khoảng thời gian đó vì để thuận tiện cho việc chăm sóc mà Hầu gia đều ngủ lại phòng cậu. Mặc dù cả hai cùng nằm trên một chiếc giường nhưng mỗi người một bên, không có gì bất tiện.
Song, thiếu niên chợt nhận ra vết thương của cậu đã lành, dường như không còn lý do gì để tiếp tục ngủ chung một giường nữa.
Cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng, "Hầu gia, thương thế của ta gần như đã lành rồi..."
Ngụ ý chính là không cần ngài chăm sóc nữa.
"Thật không?" Hầu gia buông sách, cười cười, "Lại đây, để ta xem.".
Truyện NgượcThiếu niên không nghĩ nhiều lập tức nghe lời bước qua, vừa đến gần đã bị đối phương nắm cổ tay kéo lên giường.
Tuy rằng không biết tại sao quan sát vết thương lại cần dùng tư thế này nhưng thiếu niên vẫn thành thật ngồi bên người Hầu gia, ngoan ngoãn để y nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, đầu ngón tay ấn nhẹ lên nơi bị kiếm đâm xuyên.
Nơi bị đâm đã kết mài bong vảy, thịt màu hồng nhạt trồi lên, sờ vào sẽ có cảm giác ngứa. Thiếu niên không nhịn được rụt người, cụp mắt nhìn tay Hầu gia.
Bàn tay của y vô cùng đẹp, cầm kiếm có khí phách anh hùng, cầm bút lại thon dài trắng nõn.
Trong quá khứ, thiếu niên thường giúp y mài mực, vừa mài vừa lén lút nhìn ngắm tay y, thầm nghĩ nếu có thể nắm lấy hẳn sẽ rất dễ chịu.
Nhưng lúc bấy giờ, bàn tay cầm bút viết ra những chữ mạnh mẽ hùng hồn ấy lại mơn trớn miệng vết thương rồi chậm rãi di chuyển xuống thấp khiến vạt áo buông lơi bị khuỷu tay ngăn lại.
Không còn vải vóc ngăn cản, từng cái chạm càng khiến cho tim người nhận đập nhanh.
Đầu tiên là xương quai xanh, tiếp đến là thắt lưng, sau đó từng chút một lướt xuống đùi, ẩn nấp ở vị trí quần áo chất thành đống nhàu nhĩ giữa hai người.
Thiếu niên nhắm mắt không dám nhìn thêm.
Khung cảnh đứng mài mực năm xưa và màn vuốt ve ngay giờ phút này luân phiên hiện ra trước mắt. Giữa cơn mê mang, cậu nhớ đến cảnh chợ năm xưa khi mấy gã lưu manh buông lời nhạo báng trước khi cậu gặp được Hầu gia.
Bồi bạn châm hương, đắp chăn làm ấm.Cậu chưa từng nghĩ dạo một vòng về, cả hai việc cậu đều làm đủ.
Hầu gia kéo vạt áo lỏng lẻo của thiếu niên xuống, nhẹ giọng hỏi: "Lạnh không?"
Thiếu niên theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cuối thu, ngoài trời gió thu xào xạc, cửa sổ dù đã đóng chặt thì cởi áo ra vẫn sẽ thấy lạnh.
Cảm giác lạnh rất rõ, mà nóng cũng không kém, những nơi bị bàn tay kia vuốt ve đều như nổi lửa, từ trong ra ngoài, kêu gào muốn bùng cháy.
Thấy cậu có vẻ đang căng thẳng, Hầu gia mỉm cười ôm eo cậu, dùng lực xoay người cậu lại.
Ánh nến chập chờn, rèm giường lay động rơi xuống, thiếu niên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thoáng một cái bản thân đã nằm trên giường, còn Hầu gia lại quấn chăn sau lưng, từ trên cao nhìn xuống cậu.
"Như vậy sẽ không lạnh." Hầu gia cong khóe mắt, duỗi tay vuốt ve hai má nóng bỏng của thiếu niên.
Cậu vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị một nụ hôn rơi xuống chặn kín môi, lời muốn nói nghẹn giữa hai cánh môi, mơ hồ không rõ.
Nụ hôn này so với trước đó càng thêm dịu dàng, lại thêm vài phần dây dưa, kịch liệt hơn, cũng tàn nhẫn hơn một chút.
Sau khi tách ra, thiếu niên chậm chạp lấy lại hơi thở. Bỗng, cậu bất ngờ nắm cánh tay người trước mặt, đột nhiên nói: "Hầu gia, ngài thật sự thích ta sao?"
Hầu gia dừng một chút rồi cười, "Từ nay về sau đã không còn Dung An Hầu."
Thiếu niên nhìn y, nghiêm túc đáp lại, "Trong lòng ta, Hầu gia vĩnh viễn là Hầu gia."
"Ừ, đệ muốn sao cũng được." Hầu gia nhìn lại thiếu niên, "Nhưng Hiệt Kính, đổi cách xưng hô được không, ta muốn nghe."
Thiếu niên ngẩn người, do dự thật lâu sau mới ngập ngừng gọi: "Hứa... Yến?"
Cậu gọi nhưng lại không biết có đúng hay không. Mặc du cái tên này đã được cậu kêu vô số lần trong mơ, nhưng ngay trong thời khắc tỉnh táo này lại không cách nào lưu loát gọi thành lời.
Có điều, nhìn dáng vẻ cười như không cười của Hầu gia, thiếu niên nghĩ có lẽ y vẫn chưa hài lòng.
Thế là, cậu hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Vậy... A Yến?"
Lúc bấy giờ người sửng sốt lại đổi thành Hầu gia, y cười khẽ, "Ừ, ta đây."
Thiếu niên không quên vấn đề, bám riết không tha tiếp tục truy hỏi, "Vậy, A Yến... Huynh thật sự thích ta sao?"
Có thể là biểu cảm của cậu lúc nói những lời này quá mức nghiêm túc mà Hầu gia không khỏi bật cười, "Nếu không thích thì ta vì sao phải lừa đệ?"
"Có khi là huynh cảm thấy ta rất đáng thương nên muốn đối xử tốt với ta, chiều theo ta giúp ta vui vẻ."
Cuối cùng thiếu niên cũng tìm được nguyên nhân khiến cho từ buổi tối hôm ấy đến nay lòng cậu vẫn luôn có cảm giác không đúng.
Chính là vì Hầu gia là một người tốt, vì thương hại cậu nên mới làm ra chuyện này, thật sự không phải không có khả năng đó.
Dứt lời, vẻ mặt của Hầu gia cũng trở nên nghiêm túc.
Khuôn mặt của người dưới thân cực kì khó xem, dường như giây tiếp theo cậu sẽ bật khóc ngay lập tức. Nhưng cậu vẫn bày ra dáng vẻ thành kính như cũ, giống như dù có nghe được câu trả lời không muốn nghe nhất thì cậu vẫn sẽ im lặng, tiếp tục thực hiện việc đang làm ở thời điểm hiện tại.
Thực tế, dù muốn Hầu gia nói rõ lý do vì sao lại thích cậu, chính y cũng không thể trả lời chính xác.
Trước khi gặp nhau, cậu chẳng qua chỉ là một cậu nhóc cô đơn, mất cha từ nhỏ nên phải độc lập mà sống.
Người trong thiên hạ đều nói, Dung An Hầu Hứa Yến là tuyết nơi mái nhà, là trăng trên trời cao, là gió trên đỉnh núi. Cho đến khi gặp được người trong lòng, y mới có thể hạ phàm nhiễm lấy khói lửa nhân gian, trở thành khách nhân nơi trần gian.
Lẳng lặng giằng co thật lâu, Hầu gia thở dài, "Hiệt Kính, thật ra ta không giống như đệ nghĩ cái gì cũng không biết. Chỉ là muốn hiểu rõ tình cảm của bản thân cần phải tốn rất nhiều thời gian."
"Khiến đệ phải chờ lâu như vậy là lỗi của ta. Đệ đừng giận ta, có được không?"
Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của thiếu niên, cậu mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần mà ôm cổ Hầu gia, một khi đã ôm là vĩnh viễn không buông.
Ánh nến không biết đã tắt từ bao giờ, trong bóng đêm tối đen như mực, Hầu gia lần thứ hai cúi đầu, lần này là hôn lên cổ thiếu niên.
Cậu sững người, bàn tay bên cổ Hầu gia trượt xuống tóc, có chút ngốc cởi vạt áo của y, nhưng vì tay chân vướng víu mà mãi vẫn không cởi được. Trong lúc mê muội, cả người bị lật úp, mặt vùi vào gối, mười ngón bị ấn chặt đặt sang hai bên.
Bả vai truyền đến cảm giác mát mẻ, có lẽ là ánh trắng chiếu xuống mang theo vài phần lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, tỏa sáng giữa màn đêm.
Trong phòng, bóng người xếp chồng, mười ngón giao triền chìm sâu vào giấc mộng đẹp.