Quý Lương Xuyên không có trực tiếp chất vấn chuyện của anh ta và Thư Vãn, chủ yếu là bởi vì Thư Vãn là gái mà Quý Tư Hàn từng bao nuôi, ít nhiều phải chừa cho hắn chút mặt mũi.

Nhưng Quý Lương Xuyên lại không muốn buông tha Cố Cảnh Thâm không tuân thủ lời hứa, nên mượn chuyện của Ôn tiểu thư phát tác.

Cố Cảnh Thâm bị Quý Lương Xuyên làm khó dễ, cũng không tức giận, chỉ là đáy mắt lại phát ra hàn ý: "Chuyện đám hỏi, là cha tôi không được sự đồng ý của tôi đã tự mình quyết định, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ cưới em gái anh, kính xin Thất thiếu không nên cho là thật.

"
Lời này của anh ta đã chặn họng của Quý Lương Xuyên, khuôn mặt đẹp trai trong nháy mắt đen xuống: "Ý của cậu là muốn từ hôn?"
Cố Cảnh Thâm cười nhạt: "Chưa bao giờ đính hôn, sao lại nói từ hôn.


Cũng chỉ là hai nhà ngồi bàn chuyện với nhau mà thôi, đấy cũng không được xem là thành rồi chứ?
Hơn nữa cũng không được hai vị đương sự đồng ý, làm sao có thể trực tiếp trở thành thông gia?
Trước mặt nhiều người như vậy, lời này của Cố Cảnh Thâm đích xác là làm mất mặt Quý gia.

Thường ngày Quý Lương Xuyên quen sống buông thả, không luyện được tính tình thâm trầm lão luyện như Cố Cảnh Thâm.

Quý Lương Xuyên muốn tiến lên cho Cố Cảnh Thâm một đấm, tay áo còn chưa kịp xắn lên, đã bị Quý Tư Hàn ngăn cản.

“Lão Thất.


Người đàn ông ngồi ở ghế trên bễ nghễ kiêu căng, làm cho mọi người ở đây đều sửng sốt.

Không hổ là người thừa kế duy nhất của Quý gia, khí tức này người thường không dễ gì có được.

Quý Tư Hàn thản nhiên nhìn về phía Cố Cảnh Thâm, giọng nói không lạnh không nhạt vang lên: “Lúc trước là cha cậu đến Quý gia cầu hôn, muốn từ hôn cũng được, lúc ấy cầu như thế nào thì bảo cha cậu từ như thế đó.


Một câu này nói ra mọi người liền hiểu được.

Thì ra là Cố gia muốn dựa vào Quý gia này.

Lúc trước bọn họ còn tưởng rằng hai nhà Quý, Cố muốn liên thủ với nhau.

Xem ra Cố gia cũng giống như bọn họ, cũng phải dựa vào liên hôn để củng cố địa vị.

Trong mắt mọi người đều khịt mũi coi thường, nhưng bọn họ đều đã quên, luận về bối cảnh, thực lực, thủ đoạn hay địa vị bọn họ điều thua xa Cố Thị.

Cố Cảnh Thâm thản nhiên tiếp nhận ánh mắt chỉ trích của mọi người, cũng tiếp nhận đề nghị của Quý Tư Hàn.

“Xin Quý tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ để cha tôi xử lý tốt chuyện này.


Nói xong, anh ta liền đi ra ngoài tìm Thư Vãn.

Nhìn bóng lưng của hắn, Quý Lương Xuyên tức giận đến xanh mặt: "Từ hôn cũng tốt, em gái tôi còn sợ tìm không được người tốt sao?”
Ôn lão gia tử vì muốn lôi kéo người có khả năng làm con rể tương lai, vội vàng phụ họa:"Đúng đúng đúng, em gái Quý thiếu xuất sắc như vậy, Cố tổng không cần, thật sự là quá đáng tiếc.


Quý Lương Xuyên lành lạnh liếc xéo anh một cái: "Liên quan gì đến ông?”
Nội tâm Ôn gia lão gia tử: Quên đi, người không lễ phép như vậy, vẫn là Cố Cảnh Thâm tốt nhất.

Quý Tư Hàn nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Cố Cảnh Thâm đi đến khu ăn uống xa xa, dường như đang tìm người nào đó.

Sau khi vòng vài vòng, Cố Cảnh Thâm nhận điện thoại, liền đi về phía toilet.

Quý Tư Hàn nhíu mày, giơ tay cắt ngang lời nói liên miên của Ôn lão gia tử, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Thư Vãn đang trốn trong toilet lướt điện thoại thì có một cô gái dáng dấp ôn nhu từ bên ngoài thở phì phò đi vào.

Lúc nhìn thấy cô, sắc mặt Ôn Lam thay đổi một chút: "Là cô?”
Vừa rồi khi cô đứng trên sân thượng lầu hai, đã nhìn thấy Cố Cảnh Thâm dắt cô vào trang viên.

Hai người thoạt nhìn vừa chói mắt vừa xứng đôi, thiếu chút nữa làm Ôn Lam tức chết.

Cũng may anh trai đuổi Thư Vãn đi, tạo cho mình một cơ hội ở một mình với Cố Cảnh Thâm.

Cô còn tưởng Thư Vãn đã đi rồi, lại không ngờ cô lại trốn trong toilet lướt điện thoại.

Cũng là kỳ quái, nhiều thanh niên tài tuấn như vậy không đi kết bạn, trốn ở toilet làm cái gì?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play