Chương 389

“Cô trốn không nổi đâu.”

Hắn dùng tư thái bề trên khinh bỉ nhìn cô: “Trừ phi cô học chị gái cô…”

Lúc hắn nói câu này ánh mắt băng lạnh lại thêm khí thế quanh người làm cho Thư Vãn có chút run sợ.

Cô nhìn lại Trì Nghiễn Châu, giống như bây giờ cô mới hiểu rõ đây là thể loại người gì: “Hoá ra chị tôi bị anh ép chết.”

Thần sắc trên mặt Trì Nghiễn Châu có chút u ám, nhưng hắn lại không chối: “Đúng thế, cho nên cô thử xem.”

Thư Vãn lấy tay tát vào khuôn mặt có chút tái nhợt: “Tôi chết rồi…anh sẽ buông tha cho tôi?”

Trì Nghiễn Châu đi tới trước mặt cô hơi khom lưng xuống nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh lạnh lùng: “Cô bây giờ đang dùng trái tim của cô ấy, tôi sẽ không để cô chết, ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Thư Vãn nhăn nhó, khóe miệng giật giật, đột nhiên không hiểu ý nghĩa của việc được sống lại là gì. Cô chuyển mắt nhìn Trì Nghiễn Châu: “Không phải anh rất yêu chị tôi sao?”

Yêu một người thì sao có thể cưỡng ép một người khác trở thành thế thân, cô thực sự không hiểu nổi.

Trì Nghiễn Châu cười lạnh, ánh mắt vô tình: “Ai bảo tôi yêu cô ta?”

Sao hắn có thể yêu cô ta được, hắn đã từng nói nếu phụ nữ trên thế giới này có chết hết hắn cũng không yêu cô ta.

Thư Vãn nhìn Trì Nghiễn Châu cảm thấy con người này thật mâu thuẫn. Không yêu Sơ Nghi vậy mà sau khi chị cô chết lại vẽ nhiều tranh chân dung như vậy. Không yêu Sơ Nghi vậy mà vì một trái tim lại có thể làm chuyện điên cuồng tới thế.

Hắn biết rõ là hắn làm hại chị cô, không dám thừa nhận yêu chị cô, cô cũng lười nói với loại người không bình thường này, chỉ lạnh giọng đáp: “Cho tôi chút thời gian, tôi phải đi hỏi bạn tôi đã.”

Trì Nghiễn Châu vẫn còn đang chìm trong quá khứ, nghe cô đáp hắn mới lấy lại chút tinh thần: “Đừng để tôi phải đợi quá lâu.”

Hắn vứt lại một câu như vậy rồi cứ thế quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng ngang ngược của hắn Thư Vãn thầm mắng một câu. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Sam Sam, điện thoại còn chưa kết nối đã nghe thấy tiếng của nữ giúp việc ở dưới lầu truyền lên.

“Thiếu phu nhân có vị khách nữ tên Kiều Sam Sam tới gặp.”

Nghe thấy tên Sam Sam, Thư Vãn vội bỏ điện thoại xuống đứng dậy đi xuống lầu.

Sam Sam mặc một chiếc váy dài hở lưng, trên tay cầm chiếc túi xách hàng hiệu ngồi ở trên sofa nhìn khung cảnh xung quanh. Nhìn thấy Thư Vãn từ thanh máy bước ra thì vội đứng dậy, đang muốn đi tới đón đã thấy Thư Vãn chạy tới chỗ cô.

“Cậu đi chậm thôi cẩn thận trượt.”

Sam Sam sau khi ôm được Thư Vãn thì sờ mái tóc ngắn của cô: “Trước đây cậu để tóc dài, bây giờ cắt ngắn lại càng đẹp.”

Trong lòng Thư Vãn có chút buồn nhưng không biểu lộ ra ngoài: “Trước đây bị bệnh, bây giờ mới tốt hơn một chút.”

Sam Sam cười an ủi: “Cậu có thể nghĩ vậy thì còn gì quan trọng hơn nữa.”

Thư Vãn cũng cười theo: “Sam Sam, cậu ăn sáng chưa?”

Sam Sam gật đầu: “Ăn rồi.”

Sau khi nói xong thì đưa mắt nhìn xung quanh: “Anh Trì đâu rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play