Chương 350

Trì Nghiễn Châu ngồi xuống bên cạnh cô, bắt chéo chân nói với vẻ thờ ơ: “Tôi nói mà cô cũng tin.”

Thư Vãn:…

Cô dứt khoát không thèm để ý tới anh ta, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trì Nghiễn Châu cũng không để ý tới cô, cầm lấy tờ báo tài chính đọc.

Sau khi ngủ mấy giấc, cuối cùng máy bay cũng đến thành phố A.

Thư Vãn duỗi cánh tay và bắp chân cứng ngắc, đứng dậy xuống máy bay.

Trì Nghiễn Châu đi theo phía sau cô, hai người không xa không gần đi ra khỏi sân bay.

Trì Nghiễn Châu đi lấy hành lý ký gửi, bảo cô đứng ở trong sân bay chờ đừng đi lung tung.

Cô chán lấy điện thoại di động ra, tiếp tục gọi số của Tư Việt và Sam Sam.

Vẫn tắt máy như cũ, cô nhập tin nhắn nhắn cho bọn họ.

Đang cúi đầu đánh chữ, phía sau truyền đến một trận âm thanh huyên náo, Thư Vãn theo bản năng quay đầu lại nhìn…

Một nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp mặc âu phục màu đen thắt cà vạt, vây quanh một người đàn ông vô cùng tôn quý đi tới.

Người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, đeo đồng hồ có giá trị liên thành, cả người toát ra hơi thở cao quý.

Gương mặt tinh xảo như đao gọt, lạnh lùng không có một chút cảm xúc, đôi mắt hoa đào lạnh nhạt như sương mù như ngôi sao ảm đạm.

Mặt hắn lạnh nhạt, mím môi mỏng, mang theo một đám giám đốc điều hành và vệ sĩ bước nhanh ra ngoài sân bay…

Thư Vãn nhìn thấy hắn, nghẹt thở muốn nhanh chóng xoay người lảng tránh, ánh mắt lạnh lẽo kia đã rời lên người cô.

Quý Tư Hàn chợt dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Thư Vãn mặc chiếc váy đỏ, tóc ngắn ngang vai…

Đôi mắt hoa đào ảm đạm kia, khi nhìn thấy cô bỗng nhiên từng chút từng chút nhuộm màu sắc.

Trên khuôn mặt gầy gò đẹp trai hiện lên một tia vui mừng, ngay cả trong suy nghĩ cũng tràn đầy nỗi nhớ nhung.

Thế giới giống như đột nhiên yên tĩnh, những người bên cạnh đều biến mất, trước mắt chỉ còn lại cô.

Hắn cứ đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm cô, hốc mắt đỏ hoe dần dần nhuộm đỏ đuôi mắt.

Cô… Không chết?

Cô… vẫn còn sống sao?

Hắn cảm thấy có chút không thể tin, nhấc bước chân cứng ngắc lên đi về phía Thư Vãn.

Thư Vãn thấy hắn đi tới, vội vàng muốn xoay người tránh đi, nhưng sau đó thấy hắn đi được vài bước lại bỗng nhiên dừng bước.

Đáy mắt hắn thu lại vẻ nhớ nhung, sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống, mặt mày đã khôi phục lại vẻ rét lạnh như sương.

Thư Vãn nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn mình giống như đang nhìn một người xa lạ, sự lo lắng trong lòng cô cũng dần dần phai nhạt.

Quả nhiên hắn không thèm để ý sống chết của mình, cho dù nhìn thấy cô đã sống lại cũng chỉ là khiếp sợ một lúc, sau đó lại không hề có phản ứng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play