Chương 347

Thậm chí khi anh ta nghe thấy cái tên Sơ Nghi sẽ lộ ra vẻ suy sụp.

Giống như không thể chấp nhận cái chết của Sơ Nghi, vừa giống như cảm thấy có chút áy náy với chị ấy, không dám nghe nhắc đến tên của chị ấy.

Giữa bọn họ đã dùng phương thức bất hòa như vậy để ở chung…

Mãi đến khi tóc Thư Vãn mọc đến ngang tai, ánh mắt Trì Nghiễn Châu nhìn cô đã thay đổi.

Giống như anh ta đang xuyên qua người cô nhìn thấy Sơ Nghi, bởi vì Sơ Nghi để tóc ngắn, có chút giống dáng vẻ hiện tại của cô.

Thư Vãn rất nhiều lần nhìn thấy ánh mắt anh ta có sự biến hoá, lúc ấy cô đều cố ý ho khan để nhắc nhở anh ta, Trì Nghiễn Châu cũng sẽ không nhìn chằm chằm cô nữa.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, quần áo anh ta mua cho cô đều là váy dài màu đỏ mà chị gái cô thích mặc.

Thư Vãn nhìn mình trong gương, càng ngày càng giống Sơ Nghi làm cô có chút khủng hoảng.

Đã bị người khác làm thế thân một lần, sao còn có thể làm lần thứ hai, hơn nữa lần này làm thế thân cho chị gái của coi.

Thư Vãn được hộ lý chăm sóc đi đến tiệm cắt tóc, bảo thợ cắt tóc cắt mái tóc dài ngang eo của cô, sau đó uốn thành cuộn sóng như trước kia.

Trì Nghiễn Châu nhìn thấy cũng không nói thêm gì, nhưng sau khi cô ngủ, anh ta lại dùng một cái kéo trực tiếp cắt tóc cô.

Thư Vãn bị anh ta dọa đến mức suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, anh ta lại một tay chống cằm nói với vẻ thờ ơ: “Ai bảo cô không nghe lời.”

Thư Vãn kinh ngạc nhìn anh ta: “Trì Nghiễm Châu, có phải anh bị bệnh không…”

Trì Nghiễm Chu nghe vậy, khẽ cười: “Bây giờ cô mới phát hiện sao?”

Thư Vãn:…

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nói chuyện với anh ta: “Tôi không phải là Sơ Nghi, tôi là Thư Vãn, anh có thể đừng ăn mặc cho tôi thành chị ấy được không?”

Trì Nghiễn Châu hơi nghiêng đầu, nhìn cô như có điều suy nghĩ, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Trong mắt tôi, cô chỉ có thể là cô ấy.”

Thư Vãn bị anh ta chặn họng đến á khẩu không nói nên lời, nắm chặt ngón tay thành nắm đấm, làm cho cô càng muốn chạy trốn khỏi Jersey.

Trì Nghiễm Châu dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, nhíu mày nói với cô: “Nếu cô đã tỉnh lại nhờ trái tim của cô ấy, vậy thì hãy làm cô ấy, mãi mãi ở lại bên cạnh tôi…”

Thư Vãn bất đắc dĩ nhìn Trì Nghiễn Châu: “Nếu chị tôi biết anh sẽ đối xử với tôi như vậy, có lẽ ngay cả trái tim này cũng sẽ không để lại.”

Những lời này dường như đã động đến cảm xúc của Trì Nghiễn Châu, đôi mắt đen nhánh thâm sâu của anh ta chợt đỏ hoe.

Anh ta đứng dậy nhanh chóng rời đi, bước chân có chút vô lực, bóng lưng lộ ra vẻ rất cô đơn.

Thư Vãn lười quan tâm anh ta như thế nào, trực tiếp ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

George nói cô đã hồi phục rất tốt, nhưng sẽ mất một tháng để phục hồi chức năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play