Chương 313

“Được.”

“Vậy anh có thể chụp giúp em một tấm ảnh được không, để sau này chia tay giữ lại cho anh làm kỷ niệm.”

“Được.”

“Vậy…”

Hắn đưa ngón tay thon dài đặt lên đôi môi mềm mại của cô.

“Em muốn anh làm gì, đều được.”

Cô nhếch khóe miệng, nở nụ cười điềm tĩnh và xinh đẹp, mỉm cười dịu dàng với hắn.

“Vậy sau này… ở trên trời hay dưới âm phủ, sống hay chết có thể không gặp lại nhau được không.”

Trái tim hắn như bị bóp nghẹt, đau đớn ập đến dày đặc khiến cho hắn đột ngột giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

“Không được!”

Hắn mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, bóng dáng của Thư Vãn đã biết mất từ lâu.

Hắn khó khăn đảo mắt nhìn cổ tay mình, thấy có nhiều lớp băng gạc quấn quanh, sắc mặt tối sầm lại.

Xem ra họ vẫn giống như trước, không muốn để cho hắn chết dễ dàng như vậy, có điều khiến cho hắn không ngờ là…

Hắn muốn đi theo cô, cô lại xuất hiện trong giấc mơ và nói với hắn rằng trên trời hay âm phủ, sống hay chết cũng không bao giờ gặp lại nhau.

Có lẽ cô đã quá tuyệt vọng với hắn nên mới không muốn gặp lại hắn ở thế giới bên kia…

Cảm giác đau đớn nghẹt thở giống như bóc từng lớp kén, từng chút từng chút bóc trái tim ra khỏi cơ thể.

Hắn đau đến khó thở, muốn ép mình đ è xuống nhưng cơn đau đó lại mặc kệ hắn tùy ý lang thang khắp cơ thể

Cho đến khoảnh khắc này hắn mới hiểu, hóa ra có những cảm xúc là không thể kiểm soát.

Ví dụ như yêu một người, ví dụ như mất đi một người và ví dụ như mãi mãi không gặp được người mình muốn gặp…

Hắn nhếch khóe môi nở nụ cười cay đắng, từ bỏ chống cự với cảm xúc, mặc kệ nỗi đau xé nát con tim nuốt chửng hắn…

Cũng không biết đã qua bao lâu, đôi mắt đầy tơ máu ấy cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Hắn khẽ cụp mi, khi nhìn thấy quần áo trên người đã được thay thì vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng.

Hắn chống người, nhanh chóng xuống giường, nhìn quanh tìm áo khoác vest từng mặc giống như một kẻ điên.

“Nhị thiếu gia, cậu đang tìm lá thư này sao?”

Ngoài cửa vang lên một giọng nói dịu dàng, Chu quản gia cầm một lá thư đi vào.

Khi nhìn thấy lá thư vẫn còn nguyên vẹn thì khuôn mặt căng thẳng của Quý Tư Hàn bỗng thả lỏng.

Hắn cẩn thận nhận lấy lá thư, sau khi gấp lại thì đi về phía két sắt.

“Nhị thiếu gia, phu nhân đến rồi, đang ở dưới lầu đợi cậu…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play