Chương 243

Anh ta siết chặt điện thoại, thu hồi ánh mắt đang nhìn căn hộ lưu luyến không rời, lạnh lùng trả lời một câu: “Vâng.”

Sau khi đặt chiếc áo khoác vào trong túi giấy cao cấp, A Lan mang nó đến biệt thự.

Đẩy cửa thư phòng ra, ánh hoàng hôn buông xuống, xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, hắt lên người người đàn ông, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Người đàn ông dáng người cao thẳng, bóng lưng cao ngạo, nhìn không rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy giữa những ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc nhỏ.

Làn khói nhàn nhạt, lượn lờ quanh người, có vẻ cao quý thần bí, rồi lại lộ ra cảm giác đầy kiêng khem.

A Lan nhìn tàn thuốc chất thành ngọn núi nhỏ trong sọt rác, hơi nhíu mày.

Cô ấy nhớ Quý Tư Hàn không hút thuốc, cũng không biết là từ khi nào hắn lại nghiện thuốc lá.

Chuyện của hắn, tất nhiên cô ấy không quản được, cô ấy đưa tay lên gõ cửa đầy trang trọng.

“Vào đi.”

Người đàn ông ngay cả đầu cũng không quay đầu lại, thản nhiên nhả ra một chữ, như thể không cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì.

A Lan cầm túi giấy đi tới: “Quý tổng, đây là quần áo Thư tiểu thư bảo tôi trả lại cho anh.”

Cô ấy đưa túi giấy cho Quý Tư Hàn, lúc này người đàn ông mới quay đầu lại liếc mắt một cái.

“Ném đi.”

Hắn lạnh nhạt nói một câu, thần sắc lạnh nhạt đến mức giống như đang vứt bỏ một thứ đồ mà hắn không cần nữa.

“Vâng.”

A Lan đáp một tiếng, lại xách túi giấy xoay người rời đi.

Cô ấy đoán được Quý Tư Hàn sẽ bảo mình ném đi, nhưng vẫn đi một chuyến, bởi vì đồ cô ấy không dám tùy ý xử lý đồ của hắn.

Cô ấy đi ra ngoài cửa, muốn ném túi giấy vào thùng rác cỡ lớn, nhưng giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông bỗng nhiên truyền đến phía sau:

“Để ở đó đi.”

A Lan quay đầu lại nhìn hắn một cái, người đàn ông không nhìn cô ấy, vẫn đưa lưng về phía cô ấy.

Hắn đứng trong ánh chiều tà, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng hút thuốc.

Thoạt nhìn tựa hồ rất phiền não, nhưng lại mâu thuẫn, không thể nói rõ vì sao phiền não.

A Lan không thể đoán được tâm tư của hắn, xách túi giấy một lần nữa trở lại thư phòng, đem đồ đặt ở trên sô pha.

“Quý tổng, tôi quay về bệnh viện trước đây.”

Người đàn ông gật đầu, chờ A Lan rời đi, hắn quay đầu lại nhìn.

Chỉ là một chiếc áo khoác cô đã từng mặc nhưng lại khiến hắn-một người luôn tỏ ra quyết đoán phải do dự.

Hắn bực bội, ném thuốc lá đi, nhặt chiếc áo đó lên và vuốt ve nó.

Trên đó còn lưu lại phảng phất nhiệt độ cơ thể của cô, lại làm cho hắn luyến tiếc không nỡ buông tay.

Ý thức được điều này, thần sắc của Quý Tư Hàn lại chợt trở nên khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play