"Cái gì mà Vãn Vãn, tôi họ Sơ, không phải họ Vãn! Anh đừng có phạm tội rồi lấy cớ nhận nhầm người để thoát tội!"

Sau khi Thư Vãn đẩy tay hắn ra, cô lùi lại một bước, nắm chặt điện thoại, khoanh tay trước ngực, hếch cằm lên và nhìn hắn chằm chằm.

Biểu cảm của cô vô cùng khoa trương, giọng điệu cũng ngang ngược, bá đạo, hoàn toàn khác với Thư Vãn ngoan ngoãn lễ phép trước kia.

Nhưng khuôn mặt khắc sâu trong lòng vẫn giống hệt, chỉ khác là trang điểm thành thục và đậm hơn mà thôi.

Khuôn mặt điển trai của Quý Tư Hàn lộ vẻ khó tin, rõ ràng đó là Thư Vãn của hắn.

Hắn giơ tay lên, muốn chạm vào mặt cô.

Cô ngửa cổ ra sau, né tránh sự đụng chạm của hắn.

"Anh này, nếu anh còn làm bừa, tôi sẽ kêu lên đấy!"

Quý Tư Hàn hơi cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe chăm chú nhìn cô.

"Em đang trách tôi sao?" Giọng điệu của hắn rất bất lực, giống như có vô số nỗi buồn trong lòng không thể diễn tả thành lời.

Lông mi của Thư Vãn khẽ động đậy, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, nhìn cô nhìn hắn, trong mắt không một chút dao động.

"Tôi không biết anh đang nói gì." Cô đưa tay lên lau đôi môi sưng đỏ lên vì bị hôn rồi trừng mắt nhìn Quý Tư Hàn với vẻ ghê tởm.

"Bỏ đi, coi như là bị chó điên cắn." Nói xong, cô nhanh chóng quay người đi về phía xe của mình.

Khi cánh cửa vừa mở ra thì một bàn tay mảnh khảnh đóng sập cửa lại, không cho cô cơ hội phản kháng, hắn bế bổng cô lên theo kiểu bế công chúa.

"Đồ điên, thả tôi ra, cứu tôi với!"

Thư Vãn tức giận đến phát run, liều mạng vùng vẫy, nhưng sức lực của người đàn ông quá kinh người, hắn ôm chặt lấy eo cô, không cho cô cử động.

Thư Vãn không thể giãy giụa, cô há miệng cắn vào vai hắn, dường như không hề cảm thấy đau đớn, hắn ôm cô đi về phía siêu xe.

Hắn dùng một tay mở cửa ghế cạnh ghế lái, nhét Thư Vãn vào trong rồi khóa lại, không cho cô cơ hội mở cửa trốn thoát.

Thư Vãn siết chặt hai tay, nhìn người đàn ông vòng qua cửa ghế lái, thấy hắn mở cửa, cô muốn nhân lúc kẻ hở đó chạy trốn.

Nhưng phản ứng của hắn nhanh hơn cô, hắn nhanh chóng ngồi xuống, khoá cửa lại.

Trong không gian nhỏ hẹp, đột nhiên ở trạng thái đóng kín, Thư Vãn cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn người đàn ông đang khởi động xe: "Anh này, rốt cuộc anh định làm gì?"

Sau khi bật điều hòa, Quý Tư Hàn nghiêng người đến gần Thư Vãn, những ngón tay mảnh khảnh của hắn chống vào cửa sổ xe phía sau cô.

Hàng mi dài và dày của hắn cụp xuống, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt, trong mắt hiện lên sự quyến luyến, nhớ nhung chưa từng thấy.

"Thư Vãn..." Hắn gọi tên cô bằng gần như tất cả sức lực của mình.

Thư Vãn định mở miệng phản bác, nhưng gáy của cô đã bị một tay của hắn giữ lấy.

Sau khi kéo cô vào lòng, hắn thì thầm vào tai cô: "Tôi...!rất nhớ em."

Nhớ nhung suốt ba năm, nhớ đến mức phát điên, nhớ đến không ngủ được, nhớ đến mức thần trí mơ màng, suy nghĩ đến uống thuốc sinh ra ảo giác...!

Khó khăn lắm mới biết cô còn sống, cũng không dễ dàng gì mới tìm được cô, sao hắn có thể nỡ lòng dễ dàng để cô đi chứ.

Vẻ mặt bình tĩnh của Thư Vãn lộ ra một chút khó tin, sau đó cười lạnh.

Quý Tư Hàn sẽ nhớ cô ư? Đùa gì chứ, hắn không hề quan tâm đến cô, sao có thể nhớ cô chứ? Chẳng lẽ sau khi cô chết, không tìm được công cụ thay thế để phát tiết nên mới nhớ nhung cô.

Thư Vãn không tin, cô vùng vẫy, đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn.

"Tôi không phải Thư Vãn, tôi tên Sơ Nghi, người Anh gốc Hoa, nếu không tin anh có thể đi điều tra." Ánh mắt cô rất lạnh lùng, dưới đáy mắt là sự bình tĩnh, như thể đối với cô mà nói, hắn chỉ là một kẻ ngốc nhận lầm người mà thôi.

Khi Quý Tư Hàn nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim hắn đập mạnh vô cớ, cơn đau dày đặc ập đến khắp cơ thể.

Ánh mắt trước đây cô nhìn hắn không thể miêu tả là nhiệt huyết, nồng cháy, nhưng tuyệt đối không phải là bình tĩnh như bây giờ, sự bình tĩnh này khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.

Không khống chế được, hắn ôm lấy mặt cô, cúi đầu một cách kiêu ngạo: “Vãn Vãn, em có thể trách tôi, hận tôi đều được, nhưng…”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, giọng nói run run: "Làm ơn, đừng giả vờ không quen tôi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play