Chương 211: Tớ cũng không muốn quay về nữa
Vừa đi ra khỏi phòng bênh, Tô Ngôn liền đụng phải Tô Thanh đang vội vàng chạy tới, khoảnh khắc đó hai người nhìn nhau.

Đáy mắt Tô Ngôn lập tức nhuộm lên vẻ căm hận ngất trời, thậm chí lấn át chút cảm tình với A Lan vừa rồi.

Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Thanh, đụng thẳng vào vai anh ta, sau khi hất anh ta sang một bên Tô Ngôn mới căm hận bước chân rời đi.

Tô Thanh quay đầu nhìn bóng lưng đó, đáy mắt cũng nhuốm đầy thù hận, không ngờ rằng anh ta lại tìm đến A Lan sau nhiều năm như vậy.

Cũng không biết rốt cuộc Tô Ngôn đang nghĩ cái gì, rõ ràng người hận là anh ta lại muốn trả thù A Lan, thật sự mâu thuẫn vô cùng.

Nhưng cho dù Tô Ngôn đang nghĩ gì thì từ nay về sau, anh ta cũng sẽ không để cho Tô Ngôn bắt nạt A Lan như lúc trước!

Tô Thanh thu hồi ánh mắt quay người đi về phía phòng bệnh, khi nhìn thấy vết thương trên người A Lan, hận thù nơi đáy mắt đã biến mất thay vào đó là đau lòng.

“A Lan, em sao thế này?”

“Em không sao.”

A Lan lắc đầu, thấy trên mặt Tô Thanh cũng bị thương thì lo lắng hỏi: “Anh họ, sao anh cũng bị thương vậy?”

Tô Thanh có chút lúng túng, sờ vào vết thương trên mặt.

Đêm hôm đó Quý tổng không cho anh ta đi theo, bởi vì lo lắng nên Tô Thanh vẫn lén lút đi theo.

Sau khi nhìn thấy Quý tổng đi vào nghĩa trang, nghĩ rằng hắn muốn nói chuyện với Tô tiểu thư nên không đi theo vào.

Nào ngờ chưa được bao lâu thì người của Liên Vãn Tinh đột nhiên cõng Quý tổng ra.

Thấy Quý tổng hôn mê, trên cổ tay đều là máu còn tưởng họ làm hại Quý tổng.

Anh ta xông lên muốn cướp người nhưng đánh không lại, còn bị người của Liên Vãn Tinh nhốt mấy ngày…

Tô Thanh không muốn nhắc đến chuyện này lắm nên nói qua loa: “Nói ra thì dài, sau này lại nói với em.”

A Lan cũng không truy hỏi chỉ nói với anh ta: “Anh họ, những năm này em kiếm được không ít tiền, anh lấy ra đưa cho Kiều tiểu thư giúp em nhé.”

Trước đây khi cô cấp cứu cho Thư tiểu thư đã hứa rằng, chỉ cần cô ấy tỉnh lại thì cô sẽ giúp cô ấy để lại tiền cho Kiều tiểu thư.

Mặc dù Thư tiểu thư tỉnh lại không bao lâu thì mất, nhưng những lời cô đã nói nhất định phải làm được, cũng xem như là bù đắp lỗi lầm vậy.

Cô ấy bị thương không thể cử động, chỉ có thể làm phiền Tô Thanh: “Thẻ ngân hàng em để ở nhà, phiền anh chạy một chuyến giao thẻ cho Kiều tiểu thư, bảo cô ấy phải nhận lấy.”

Tô Thanh gật đầu, sau khi dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt thì quay người rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Thư Vãn chết, Sam Sam nhốt mình trong nhà không đi đâu cũng không ăn gì, chỉ ngồi thẫn thờ trong phòng Thư Vãn.

Đôi mắt tối tăm không có ánh sáng, nhìn chăn cô từng đắp, quần áo cô từng mặc, sách cô từng đọc, bàn cô từng ngồi…

Giống như cô vẫn ở đây, khắp nơi đều là bóng dáng của cô, nhìn thấy những bóng dáng này cô ấy đã che mặt khóc không biết bao nhiêu lần.

Điều khiến cô ấy quyến luyến nhất là, sau khi mê man có thể mơ thấy Vãn Vãn trở về cũng có thể mơ thấy mình đi đến thế giới đó tìm cô.

Thế giới đó là thế giới như thế nào, tiếng chim hót và hoa thơm, gió mát lướt nhẹ, mặt trời tỏa sáng rực rỡ, khắp núi đồi đều là những bông hoa đầy màu sắc.

Vãn Vãn dẫn theo cô ngồi lên xích đu giữa bụi hoa, hai người đu xích đu, hóng gió mát và nói chuyện…

Vãn Vãn nói: “Sam Sam ở đây tớ rất hạnh phúc, cậu không cần lo cho tớ, tớ sẽ chăm sóc mình thật tốt, ở thế giới khác cậu cũng phải chăm sóc mình thật tốt nhé…”

Sam Sam hỏi cô: “Vãn Vãn, cậu không thể quay về sao?”

Vãn Vãn cúi đầu, giống như nghĩ đến thế giới của người sống rất không vui, khắp mặt đều là vẻ cô đơn.

Cô nói: “Sam Sam, nơi đó có người đã tổn thương trái tim tớ, tớ không muốn quay về nữa, cũng… không về được…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play